Năm năm sau. Đêm bình an.
Từ lúc Thư Lạc “biến mất”, Mạc Phi liền có thói quen mỗi năm đến đêm bình an là lại tới bờ hồ công viên xem đại hội pháo hoa. Anh luôn luôn đứng ở một chỗ cạnh bờ hồ, nhưng không hề nhìn ngắm những đóa hoa tươi đẹp đang tỏa sáng trong màn đêm, mà chỉ ngơ ngác nhìn về phía lối vào công viên, mỗi lần đứng là đứng cả đêm. Có một năm bởi vì tuyết rơi quá to mà phải hủy bỏ đại hội, Mạc Phi cũng vẫn cố chấp đứng trong cảnh băng tuyết ngập trời mà chờ đợi. Không ai biết nam nhân xinh đẹp yếu ớt này rốt cuộc đang chờ đợi cái gì. Trên mặt anh không có bất kỳ biểu tình nào, chỉ phủ lên một tầng bi thương nhàn nhạt, mà trong ánh mắt xinh đẹp kia, cũng lộ ra một nỗi tuyệt vọng đớn đau.
Những bông hoa nở rộ tô vẽ trên sân khấu đen kịt, rực rỡ như sao trời, lộng lẫy như nhung lụa. Nhưng mà những đóa hoa lửa xinh đẹp tựa như bỉ ngạn kia, phải chăng chỉ là ước nguyện hạnh phúc không thể hoàn thành? Có phải khi sự phồn hoa mất đi, bất chợt xoay người lại, thứ có thể nhìn thấy, cuối cùng chỉ là sự bàng hoàng thê lương?
Pháo hoa hết, dòng người cũng dần tản đi, xung quanh bỗng chốc trở nên buồn bã hiu quạnh. Mạc Phi vẫn cô đơn lặng lẽ đứng ở ven hồ, những cơn gió lạnh thấu xương lướt qua mái tóc, thân thể đã sớm lạnh đến cả người đông cứng run rẩy, nhưng anh vẫn hoàn toàn không phát giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-yen-hoa/3076418/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.