Lảo đảo lao ra khỏi sở cảnh sát, Mạc Phi trong lòng nóng như lửa đốt lập tức chạy về nhà tìm Thư Lạc, thế nhưng, ngôi nhà trọ đó đã hoàn toàn trống không, cảm giác như vẫn còn lưu lại mùi hương của Thư Lạc, thế nhưng hình bóng của chàng trai đó thì lại không thấy đâu. Nhân viên quản lý nhà trọ đứng bên cạnh bực bội nói: “Tôi đã nói với cậu rồi mà sao cậu cứ không tin vậy! Cậu nhóc đó đã trả lại nhà từ một tuần trước rồi, bây giờ cậu ta dọn đi đâu, làm sao tôi biết được?!”
Mạc Phi kinh ngạc ngây ngốc nhìn ngôi nhà mà hai người đã từng sống chung trong khoảng thời gian qua, giống như chỉ trong chớp mắt, liền có thể nhìn thấy bóng lưng cao lớn của Thư Lạc, nhìn thấy nụ cười yêu chiều của cậu khi cậu gắp thức ăn cho anh, nhìn thấy ở trước cửa sổ cậu ôn nhu dang rộng hai tay ôm anh vào lòng, nhìn thấy cậu ngồi trên ghế sô pha ôm đàn ghi ta gảy cho anh nghe, còn có chiếc giường lớn mềm mại đó, những cảm xúc mãnh liệt mà hai người đã trao nhau trong những đêm mê đắm…
Tất cả mọi chuyện, giống như mới xảy ra ngày hôm qua. Vậy mà hôm nay, vật thì còn, nhưng người thì đã mất.
Mạc Phi ôm lấy đôi vai run rẩy, thẫn thờ cuộn người trước cửa nhà trọ, sự ăn năn hối hận không ngừng giày xéo cõi lòng, nhấn chìm anh trong thống khổ bi thương. Anh đang đợi Thư Lạc trở về, anh muốn nói lời xin lỗi với cậu, cho dù có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-yen-hoa/3076411/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.