Tiếng khóc của A Đan khiến những con sói đỏ đói khát trong Hắc Lâm, gần kết giới Thanh Khâu, nghe thấy. Những ánh mắt thèm thuồng. Những khuôn miệng đầy răng nanh, sắc nhọn, còn cả thêm cái mùi hôi thối gào lên. Từng bước chân như dò xem con mồi có gây nguy hại hay không, cứ tiếp nối thành vòng tròn. Bọn chúng dừng lại, gào rú như thể ra hiệu cả đàn cùng xông lên.
Tiếng gầm gừ, hú hét, khiến Hoa Nguyệt nghe thấy, hắn hoảng hồn, mặc cho Hồng Liên Khai bộc phát, hắn bay đến. Dùng hết lực, đẩy chưởng về phía đám sói, hắn ôm lấy A Đan biến mất.
Lần này, hắn đành đưa A Đan trở về Thượng Sơn, hắn nghĩ rằng nàng vẫn còn ở đó.
Hắn dừng trước kết giới, đúng lúc, Hàn Ảnh xuất hiện. Bộ dạng sợ hãi của nàng, mái tóc trắng rối bù, dù chẳng thể thấy nàng, nhưng hắn có thể nhận được mùi hương của nàng, trả A Đan lại cho nàng. Dải lụa trắng trước mắt, chẳng hiểu vì gió mạnh hay vì cớ sự gì mà bay đi, để lộ đôi mắt đã chẳng thể mở ra.
"A Đan..." - Giọng nàng run rẩy. - "Nguyệt..." - Nhìn thấy bộ dáng của hắn, trái tim nàng lại càng run rẩy hơn.
Hoa Nguyệt nghe giọng nàng, vừa định cất lời, thì giữa lồng ngực đã như "vạn tiễn xuyên tâm", đau đến chẳng thể nói ra. Bàn tay Hoa Nguyệt ôm lấy ngực trái, cả người đổ xuống trước mặt Hàn Ảnh, khiến nàng sợ hãi.
"Nguyệt..." - Nàng dùng đôi bàn tay nhỏ bé, áp lên mặt hắn, bỗng dưng, ấn ký hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-mot-doi-chan-ai/2744458/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.