Chương trước
Chương sau
Uy Diệp đi đến Phong Viện, định đón A Đan đến chỗ nàng. Bàn tay to lớn vừa định bế lên, đứa trẻ này đã quấy khóc, không chịu để hắn bế. Đã không chịu để Uy Diệp bế thì thôi đi, đằng này, Uy Diệp cố gắng ôm chặt khiến nó hoảng sợ, hóa nguyên hình chạy đi. Uy Diệp tái mặt hắn cùng đám đệ tử chạy đi kiếm A Đan. 

Thượng Sơn một phen náo loạn.

...

Hàn Ảnh vốn ngủ không sâu, thêm tiếng ồn, nàng không thể ngủ liền ngồi dậy, khoát một chiếc áo choàng tố lam đi ra trước cửa. Nhìn khung cảnh hỗn độn, nàng liền vớ đại một nữ đệ tử, hỏi ra mới biết bọn họ đi tìm một đứa trẻ hóa hồ ly chạy mất.

Hàn Ảnh vừa nghe đến nguyên lai hồ ly, cả người chấn động, đôi đồng tử nàng co lại, vội phất ống tay áo phi người lên đỉnh của Thượng Sơn. 

Nàng vốn ước chừng đứa trẻ này chưa đến một trăm ngày tuổi, chân lực còn yếu ớt, sẽ chẳng thể ra ngoài phạm vi núi Thượng Sơn nhưng nhìn khắp nơi cũng không thấy bóng dáng nó. 

Hàn Ảnh tái mặt. Mặt trời sắp xuống núi, A Đan chắc chắn sẽ không thể tìm được đường về. Nếu lỡ để cho bọn yêu tinh làm gì nó, nàng thề sẽ phanh thây cả ma tộc lẫn yêu tộc.

Hàn Ảnh cắn chặt môi đến bật máu, trước mắt như phủ bởi làn sương mỏng. Mái tóc nàng rối bù, khuôn mặt nhợt nhạt chẳng có chút sức sống. Cả người lại gầy gò, mảnh chỉ như sợi chỉ, yếu ớt, mong manh. Bóng dáng nàng lướt như con gió. Lòng nàng như lửa đốt. Tay nắm chặt thành quyền. 

...

Hoa Nguyệt đeo dải băng trắng đứng giữa đồng bỉ ngạn đỏ rực rỡ đung đưa theo gió. Không có nàng, hắn chỉ là kẻ cô độc đứng giữa những đóa hoa xinh đẹp. 

Hoa Nguyệt xoay người, bỗng dưng từ đằng xa có thứ nhiều lông, mềm mượt, lại còn mập mạp phóng lên người hắn.

"Cha..cha.." - miệng của thứ nhồi bông này bập bẹ tiếng cha khiến hắn sững người. Hắn mau chóng độ khí cho con vật nhỏ bé. Lập tức, nó trở về nguyên hình, tay ôm lấy hắn, bấu chặt, cả người run rẩy, còn kêu gào, khóc to. 

"A Đan?" - Giọng hắn run rẩy. Gương mặt nhăn nhúm lại. Trên dải băng trắng ướt đẫm nơi hốc mắt. Làm sao hắn quên được cái giọng nói bập bẹ, cái ôm, cái tiếng khóc của hài tử này chứ. Nó in sâu vào trong cả khi hắn ngủ. Hắn ước ao được ôm, được hôn, được chăm sóc cho nó như một người cha đúng nghĩa. Bây giờ, điều hắn ước lại bất ngờ không còn là niềm mơ tưởng.

Thế nhưng, hắn bây giờ, không khác gì ngọn nến trước gió, đến cả tính mạng vẫn chưa chắc bảo toàn, huống chi là nuôi nấng đứa trẻ này. 

Hoa Nguyệt, hắn tham lam muốn giữ lại A Đan nhưng lại không dám. Hắn không dám bởi lẽ hắn không muốn đứa con này biết về sự tồn tại của kẻ như hắn. Hắn cũng không dám bởi chắc nếu nàng tìm ra A Đan ở đây, hắn sẽ phải đối diện với nàng. Mà nàng chính là thứ gì đó khiến hắn không thể dứt ra. Gặp nàng rồi, thì ngày hôm nay và mai sau cho nàng đều bị phế nhân như hắn phá nát.

Đắn đo, rồi suy nghĩ. Chau mày rồi giãn mắt. Hắn ôm lấy A Đan, quyết định để nó ở lại bên mình, dù không nhiều, chí ít vẫn còn có thể là cha con qua một ngày.

A Đan xoay đầu, nhìn sang hắn, cái miệng nhỏ, thêm vài cái răng nanh trắng trắng, nhoẻn lên lộ cả khoảng trống giữa phần răng cửa chưa mọc. Trông rất khả ái.

...

Hàn Ảnh sợ hãi, chạy đến Lăng Âm Am. Bóng dáng đỏ rực của nàng lướt qua nơi nào cũng đều như khiến nơi ấy bừng sáng lên.

Nàng đi vào bên trong. Nàng nhìn khắp mọi nơi, vẫn chẳng thấy A Đan nhỏ bé, lòng càng lúc càng như lửa đốt từng tâm can, quay gót nhanh chóng định rời đi. 

Thế nhưng ngay cái khoảnh khắc nàng định quay đi, liền thấy, cây Cổ Cầm đứt dây nằm chông chênh trên chiếc bàn đá, ngày đó, nàng vẫn là nàng, vẫn là một Nữ Thần bất bại, oanh oanh liệt liệt, lạnh lùng, xinh đẹp, Hoa Nguyệt vẫn chỉ như thiếu niên mười tám, đơn thuần mối quan hệ tỉ đệ. 

Từ sâu trong đáy mắt nàng, dấy lên một tia chua chát, nực cười. Nàng bây giờ, trông thật đáng thương. 

Hàn Ảnh cười to một tiếng, nàng phẩy tay áo, phi thân biến mất, để rơi giọt lệ trên khóe mắt.

Nữ nhân, nếu vướng tư tình, thì vẫn mãi yếu đuối. 

...

Hoa Nguyệt nắm tay A Đan, đặt lên những ngón tay nhỏ, ngắn ngũn nụ hôn ngọt ngào, đầy yêu thương.

Hắn chơi đùa cùng A Đan.

Hắn kể chuyện cho A Đan nghe.

Hắn dẫn A Đan đi dạo, chăm sóc cho đồng bỉ ngạn.

Hắn nấu cơm cho A Đan, cùng A Đan ăn cơm, thật vui vẻ.

Hắn nhìn A Đan cười, nụ cười y hệt nàng. Hắn chợt thấy nhớ nàng, chợt muốn gặp nàng, và rồi bỗng chợt thôi đi.

Hắn cùng A Đan nằm trên thảm cỏ trước động, bàn tay bé nhỏ của nó chỉ lên trên trời cao, chỉ về hướng sao Bắc Đẩu. Hoa Nguyệt không thể nhìn theo bàn tay của hài tử nghịch ngợm, nhưng vẫn nở nụ cười. Một nụ cười đã chẳng biết bao lâu mới có.

Tự dưng trong tim Hoa Nguyệt nhói lên, trong thần thức như bị khống chế, tâm trí cũng bất ổn. Ấn ký trên trán lúc đậm,lúc nhạt. Phần răng lúc xuất hiện răng nanh lúc lại biến mất. Hắn biết hắn sắp biến thành đại ma đầu, liền lập tức phong bế dòng nội lực, nhanh chóng bế A Đan quay về Thanh Khâu. Bởi Thanh Khâu gần nơi này, hơn nữa Thanh Khâu cũng an toàn hơn Thượng Sơn. Nghĩ xong, hắn cưỡi gió, biến đến Thanh Khâu, bản thân không còn chút năng lực khống chế Hồng Liên Khai, không thể mở kết giới Thanh Khâu nên hắn đành để A Đan chìm vào giấc ngủ, rồi đặt ở nơi dễ tìm thấy, rồi biến mất.

Lúc biến mất, hắn nghe tiếng A Đan khóc. Nó kêu khóc thật to như thể chẳng muốn hắn đi, nhưng hắn buộc phải đi để đảm bảo không làm hại A Đan.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.