Hoa Nguyệt trở về đồng hoa bỉ ngạn, hắn biết nàng vẫn còn phải tịnh dưỡng, nên mới dám về đây.
Một tay ôm ngực, mắt tròn mắt dẹt ngạc nhiên. Cánh đồng hoa, chẳng hề bị héo tàn, ngược lại còn xanh tốt hơn trước, rực rỡ hơn cả khi hắn và nàng cùng thành thân.
"Ngươi vẫn còn có gan về đây? " - Hồ Cơ, à không Uy Diệp từ khi nào đứng đằng sau hắn, giọng nói đầy chất khinh bỉ.
"Uy Diệp? Ngươi có quyền gì cấm cản bản vương? " - Hoa Nguyệt quay người, che giấu đau đớn bộc phát.
Uy Diệp nhìn nụ cười nơi khóe môi liền tức giận, cả người nhanh như chớp, bay đến cho hắn một đấm. Hoa Nguyệt chẳng đỡ, chẳng tránh, trực tiếp lãnh lấy. Máu từ khóe môi chảy ra một đường.
"Ngày đó, ngươi bỏ rơi nàng, một mình nàng cô độc, sầu đến bạc tóc, một mình nàng nuôi lấy hài tử của tên súc sinh nhà ngươi, một mình trở về Thanh Khâu chuyển dạ." - Uy Diệp tức giận, hai mắt long đỏ, nhìn thẳng như muốn giết chết Hoa Nguyệt.
Hoa Nguyệt từ tốn, lau đi vệt máu.
"Ta và nàng, cắt đứt rồi, vốn dĩ có duyên lại nghiệt phận, cắt đứt sớm vẫn là giải thoát cho nàng, cho ta đến đường công danh."
"Ngươi...súc sinh! " - Uy Diệp tức giận. Hắn chưa bao giờ mất kiểm soát đến như vậy. Hắn phất tay áo.
"Dù sao, nàng và ngươi bây giờ, chẳng chung một đạo. Tốt nhất, nên tránh xa nàng một chút. Nếu không, có là đại ma đầu, ta vẫn phải chặt đầu ngươi xuống."
Nói rồi, hắn quay đi.
/Phụt/ - Hoa Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-mot-doi-chan-ai/146438/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.