“Ngươi nói cái gì?” Mộ Kỳ Hoàng kinh ngạc, nhìn A Phúc trước mắt có chút nao núng, nắm lấy vạt áo của hắn, “Ngươi lặp lại lần nữa, Huân nhi đi đâu?” A Phúc có chút sợ hãi, không nghĩ tới khi Nhụ Thanh công tử nổi giận lại có khí thế như vậy, làm người khác không tự chủ được mà chân nhuyễn. A Phúc nuốt nuốt nước miếng, “Minh Lam công tử đi theo một người nam nhân tên Bạch Si ly khai, nói là giúp hắn tìm đồ vật này nọ.” Mộ Kỳ Hoàng buông A Phúc đang khiếp đảm ra, trở về phòng lấy y phục, tùy tiện lấy rồi lôi A Phúc đi. Lưu lại các nữ tử đứng đầy hoa viên, không biết nên làm như thế nào mới tốt. Quản gia là Tiểu Lí Tử từ hoàng cung theo ra, Tiểu Lí Tử là lão nhân theo hầu hoàng thượng từ nhỏ, lúc này hắn nhìn thấy oanh oanh yến yến đầy cả hoa viên, không khỏi thở dài. Đáy lòng tự hỏi, vì cái gì biết theo hắn là phiền toái mà vẫn muốn theo chứ? Có lẽ … mình đã già, muốn thấy bọn trẻ đầy sức sống đi? Chẳng qua … mỗi lần tiểu hoàng tử ở cùng với hoàng thượng đều sẽ có chuyện phát sinh, Tiểu Lí Tử, a không, hẳn phải gọi hắn là Lão Lí Tử, không khỏi hít một ngụm khẩu khí. “Các vị tiểu thư, chủ nhân có việc chậm trễ các vị, thỉnh các vị tự trở về nhà.” Nói xong cũng không quản các vị tiểu thư hai mặt nhìn nhau, thẳng bước đi ra ngoài. Ngửa đầu nhìn không trung, chẳng lẽ … thật sự già rồi? Đã không còn tâm tình của tuổi trẻ, mỗi lần thấy sức sống của bọn họ thì chỉ thấy hâm mộ thôi. Không hề muốn dối trá lấy lòng, là bởi vì không cần thiết, hay là bởi vì không có tâm tình kia? Sau khi ra khỏi hoa viên, Mộ Thánh Huân cùng Bạch Si lợi dụng thời không của Ma tộc mà đến nơi Bạch Si muốn đến. Khóe miệng Mộ Thánh Huân có chút run rẩy, quay đầu nhìn người nào đó đang cười gian trá, “Đây là … địa phương ngươi bảo ta đến? Thực … dễ dàng thu phục … “đồ vật này nọ”?!” Bạch Si tiếp tục mỉm cười, “Là thực dễ thu phục a.” Đáy lòng cười khẽ, nhưng ta cũng không nói là theo tiêu chuẩn của ai a. Lại tiếp tục mỉm cười, “Hơn nữa, này cũng thật sự là “đồ vật này nọ” thôi, thế nào lại không phải là “đồ vật này nọ”?” Mộ Thánh Huân mắt trắng dã, không nói gì nữa. Đây là một cái hang ma. Cái họi là hang ma, tất nhiên là nơi mà ma vật tụ tập. Thực sự Ma cùng Ma tộc không giống nhau, phụ hoàng là Thực ma, chính là từ tâm nhập ma. Thực ma ở trong lòng, vô luận là Nhân tộc, Thần tộc hay là chủng tộc khác, trong lòng đều có Thực ma, chỉ là nó không kích phát. Mà hang ma, là nơi mà Thực ma ẩn nấp, cực kì nguy hiểm, cực dễ tang mệnh. Mộ Thánh Huân cau mày, hang ma này hơi thở cực kì mãnh liệt, so với các hang ma khác, tựa hồ Thực ma bên trong khí tức cường đại hơn các hang ma khác rất nhiều. Bình thường Ma tộc và Thực ma là nước sông không phạm nước giếng, không biết lần này Bạch Si vì cái gì mà tìm đến đây. Mộ Thánh Huân nghe hơi thở trong hang ma phát ra, tựa hồ … có chút quen thuộc, lại có chút xa lạ. “Bạch Si, ngươi đến tột cùng là muốn tìm cái gì? Ngươi không biết rằng Thực ma cùng Ma tộc không thể xung đột sao?” Bạch Si miết miết miệng, “Kia lại như thế nào? Ta nói cho ngươi a, ta phát hiện ra một chuyện rất kỳ quái.” Mộ Thánh Huân thiêu mi, “Chuyện gì?” Bạch Si không trả lời, hỏi ngược lại Mộ Thánh Huân, “Nguyệt, ngươi có biết cái gì thật sự gọi là Thực ma hay không?” Mộ Thánh Huân gật đầu, là bởi vì ma lực dưới nội tâm kích phát, mãnh liệt làm ngòi nổ, do đó dẫn đến ma lực phát ra từ nội tâm. “Vậy ngươi có biết hay không, Thực ma là không có linh hồn a.” Mộ Thánh Huân nhíu mày, “Đừng nói vô nghĩa, nói trọng điểm.” Bạch Si cười gian, “Nhưng là ta phát hiện nga, chủ nhân của hang ma này, lại là Thực ma có linh hồn.” Mộ Thánh Huân trợn to mắt, “Điều đó không có khả năng!” Sách cổ ghi lại, Thực ma không có linh hồn chính là định luật thượng cổ, không thể thay đổi. Muốn có được lực lượng mạnh mẽ cần phải trả đại giới thảm trọng tương tự, linh hồn hư vô, cận hữu nhất sinh. Bạch Si tiếp tục nói, “Không chỉ như thế, ta còn phát hiện Thực ma này không chỉ có linh hồn, hơn nữa hắn còn đem linh hồn mình phân thành hai. Trong cái hang ma này, là thực linh của Thực ma, là linh hồn mà hắn dùng để bảo tồn trí nhớ trước kia.” Mộ Thánh Huân sửng sốt, có một cảm giác kì quái nảy sinh trong lòng. Bạch Si tự cố mục nói, “Ngươi hẳn là biết, sau khi Thực ma có được sức mạnh sẽ mất trí nhớ chứ? Còn Thực ma này không những không mất trí nhớ, mà còn có thể tự chia đôi linh hồn mình nga! Sách sách, ta thật bội phục hắn. Bất quá linh hồn còn lại của Thực ma trong hang ma này lẽ ra nên rất an tĩnh mới đúng, hiện giờ hắn đã muốn hoàn toàn không nhận thức bất luận kẻ nào. Kia … hắn còn đang ngủ say chúng ta hiện tại vào xem xem đi.” Mộ Thánh Huân giữ chặt Bạch Si, nhìn vào mắt hắn, thanh âm ẩn ẩn tức giận, “Ngươi muốn lấy cái gì?” Bạch Si một bộ biểu tình không để ý, không chú ý đến Mộ Thánh Huân đang tức giận, “Đương nhiên là bắt lấy tâm của hắn, kia chính là công cụ tốt nhất để luyện dược. Hắn vừa lúc đang ngủ say, không cần bạch không cần (???).” Mộ Thánh Huân nhíu mày, “Không được!” Bạch Si kêu to, “Vì cái gì a? Ta thật vất vả mới có thể tìm được một Thực ma đang ngủ say, ngươi lại nói không được!” Mộ Thánh Huân quay đầu đi, “Ma tộc chúng ta cùng Thực ma … không thể khiêu khích lẫn nhau.” Bạch Si liếc đôi mắt trắng dã về phía Mộ Thánh Huân, “Làm ơn, đó là lúc Thực ma thanh tỉnh được không? Thực ma một khi đã ngủ say, hiệp nghị giữa Ma tộc cùng Thực ma có thể nào lập được.” “Dù sao … chính là không được!” Mộ Thánh Huân trảm đinh tiệt thiết nói, xoay người chuẩn bị rời đi. Mộ Thánh Huân không rõ nội tâm mình phiền táo vì cái gì, nhưng là … mình cảm thấy thực hoảng hốt. Bạch Si kêu thảm thiết, “Không phải chứ đại ca! Nguyệt a, van cầu ngươi, làm ơn … ta cần một viên thực ma chi tâm để luyện dược a!” Mộ Thánh Huân quay đầu, “Nói không được là không được.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]