Khi bóng đen kia rơi xuống, Khổng Tử Viết theo bản năng co lại thân rắn,cảm giác bóng đen kia trượt xuống từ người cô trong nháy mắt, dường nhưđã bắt lấy người cô. Ngay sau đó, từ chỗ đuôi rắn của cô truyền đến lựckéo rất mạnh, giống như muốn kéo đứt đuôi cô vậy!
Cô theo bản năng quấn chặt lấy thân cây, đang duy trì trụ cột cân bằng, nhe răng nhếch miệng nhìn xuống dưới.
Chỉ thấy một bàn tay nhỏ đang chộp vào đuôi rắn, ý thức muốn sống mạnh mẽkia làm cho chủ nhân của bàn tay nhỏ nắm chặt cọng rơm cứu mạng cuốicùng này không buông. Móng tay không hề sắc bén giống như năm lưỡi daogỉ, cứng nhắc cào vào trong da rắn, cấu chặt vào thịt non của cô, quảnhiên là…… đau mà!
Tầm mắt trượt xuống, bốn mắt nhìn nhau, hai bên cũng không nhịn được hít một ngụm khí lạnh, ngay cả trái tim cũng run rẩy theo.
Khổng Tử Viết trừng con mắt rắn đen như mực, đánh giá chủ nhân của bàn taynhỏ. Đó là một cậu bé, khoảng chừng 12, 13 tuổi, đầy mặt loang lổ vếtmáu, giống như người sống sót duy nhất bò ra từ trong địa ngục, đã thảmhại không chịu nổi, lại tràn ngập tội lỗi. Chỉ có đôi con ngươi kiagiống như diệu thạch đen, trong màu đen sâu không thấy đáy nổi lên rựcrỡ kiên cường.
Y bào của cậu bé đã bị đánh thành mảnh vải rách, nhưng vẫn có thể xuyênqua vẻ ngoài nhìn ra chúng từng hoa lệ, chỉ tiếc lúc này đã cảnh cònngười mất, thân y bào kia thật giống như là một vị mỹ nhân tuổi xếchiều, không còn tao nhã, chỉ còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-huu-yeu/174073/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.