Cố Minh Châu len lén liếc nhìn Lâm phu nhân. Năm ngoái cha cô cho người đánh một chiếc đai tay tặng mẹ cô, vừa đúng lúc bị cô bắt gặp, khi ấy cha cô đang xin mẹ cô đeo lên cho ông xem thử, mẹ cô đỏ mặt không
chịu đồng ý, thấy cô bước vào thì vội vàng giấu chiếc đai vào trong hộp đồ trang sức.
Cha cô giả bộ như không có chuyện gì, thản nhiên ngồi trên ghế nói chuyện với mẹ cô. Mẹ cô rất ngại ngùng, hồi lâu sắc mặt mới trở về bình thường. Khi ấy cô mới thật : được lĩnh giáo bản lĩnh đổi sắc mặt như thần
của cha mình. Chẳng trách mẹ cô thường nói da mặt của ông còn dày hơn cả tường thành, trên đời này cũng không tìm được người thứ hai có da mặt dày như vậy nữa.
Ở trong đại lao nhìn thấy bức tranh lão gia nhà họ Liễu vẽ đồ trang sức, cô vừa nhìn đã chú ý ngay tới cái đai đeo tay, bởi vì mấy thứ như trâm cài tóc hay đại đội đầu thì ai cũng có thể tặng, chỉ có đai đeo tay thì chỉ có
người thân thiết nhất tặng mới thường xuyên đeo bên mình.
Cô từng nhìn thấy trên đầu Triệu cung nhân có cài một cây trâm hoa bạch ngọc. Nếu như chiếc đai tay mà Triệu cung nhân giấu dưới tay áo cũng giống với chiếc mà lão gia nhà họ Liễu vẽ, thì ít nhất có thể xác định
được những món đồ trang sức này của Triệu cung nhân đã từng qua tay Vương Đạo Xương.
Còn về việc trầm và đai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-dom-huong/3481490/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.