Sau khi bà ta bị đứa nhỏ nhà họ Ngụy sỉ nhục thì cả người không còn sức lực, chỉ muốn dưỡng bệnh trong phòng, nếu không phải vì Triệu cung nhân thì sao bà ta phải gắng gượng ra khỏi
phòng? Bà ta hao tâm tổn sức
như vậy lẽ nào Triệu cung nhân không nhìn thấy sao? Bà ta vì Triệu cung nhân bôn ba vất vả như thế mà Triệu cung nhân còn không phấn chấn lên được thì bà ta cũng chẳng biết làm thế nào.
Lâm thái phu nhân lập tức nhìn về phía Lâm Nhuận Chi, Tiền ma ma vội vàng đẩy Lâm Nhuận Chi về phía trước.
“Mẹ ơi!” Lâm Nhuận Chi giơ tay ra kéo vạt áo Triệu cung nhân.
Lâm thái phu nhân nói: “Chi ca nhi còn nhỏ thể này mà đã phải chịu nhiều giày vò, mấy ngày nay gầy đi nhiều quá, đáng thương biết bao! Người lớn thì cũng thôi, nhưng con đường sau này của con trẻ còn dài.”
Triệu cung nhân nghe thấy vậy, mở bừng mắt ra nhìn Lâm Nhuận Chi.
Lâm Nhuận Chi cảm thấy bị người ta đẩy một cái, sau đó ngã lên người Triệu cung nhân, Triệu cung nhân ngay lập tức giơ tay ra ôm lấy cậu bé.
“Mẹ, mẹ làm sao thế?” Giọng nói của Lâm Nhuận Chi rất khẽ: “Con sợ...”
“Không sao đâu.” Tinh thần Triệu cung nhân dường như đã phấn chấn lên, nắm chặt lấy bả vai Lâm Nhuận Chi: “Mẹ ở đây mà, mẹ sẽ bảo vệ con!”
Lâm thái phu nhân thở phào một tiếng. Triệu nhị lão gia đã chết, mọi thứ dừng lại ở đây là tốt nhất, tuyệt đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-dom-huong/3481489/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.