Ma ma quản sự tức giận trách móc: “Đều tại mấy người phụng mệnh ra ngoài tuyển cầm nương kia, không biết đường hỏi han cho cẩn thận, ai cũng cho vào phủ được. Nếu chúng ta bị phạt cũng phải kéo bọn họ chịu
cùng.”
“Ma ma đừng nói nữa.” Nha hoàn tiến lên nhắc nhở: “Đều là người Nguyễn Cầm cô nương sắp xếp, chúng ta không dây vào được đâu.”
Nguyễn Cẩm cô nương là tâm phúc bên cạnh Thái tử, ngay cả Thái tử phi cũng phải nể mặt cô ta mấy phần. Bình thường vị cô nương này nếu không sửa cầm phổ cho Thái tử thì sẽ đọc sách, đánh cờ, rất ít khi ra ngoài.
Lần này Thái tử gia tới phủ Thái Nguyên, khó khăn lắm mới khiến Nguyễn Cầm cô nương đồng ý đi cùng, chọc vào cô gái này, hậu quả có thể tưởng tượng được.
Ma ma quản sự không dám nói gì nữa, lập tức sai người: “Mau dọn dẹp sạch sẽ những thứ dơ bẩn này đi. Những thứ cầm nương kia từng chạm vào cũng vứt cả đi.”
Cố Minh Châu được Tử Diễn đỡ đi về phía trước, sau lưng là tiếng chửi mắng của ma ma quản sự.
“Cô không sao chứ?” Tử Diên lo lắng, thấp giọng hỏi.
Cố Minh Châu khẽ lắc đầu, những thứ dơ bẩn mà bọn họ thấy là nước trà và bánh ngọt cô đã ngậm trong miệng từ trước, nhìn thì có vẻ đáng sợ nhưng thực ra đều là giả.
Tử Diên yên lòng, Tưởng cô nương đúng là lợi hại, nhanh như vậy đã đưa được cô ra khỏi trạch viện. Nếu không có Tưởng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-dom-huong/3481481/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.