Hoài Viễn hầu ở chùa Thái Bộc vì mua bán phân ngựa nên bị ngự sử tố cáo, không những không chịu nhận tội mà còn thẳng thừng nói rằng không nên lãng phí phân ngựa. Các trang viên của quan lại quyền quý hằng
năm đều phải bón phân, chi bằng cho người đến lấy đi, như vậy triều đình vừa đỡ phải xử lý phân ngựa vừa có thể dùng số tiền này xung vào quốc khố.
Vị Hoài Viễn hầu này trước đây chinh chiến Tây Bắc giành chiến thắng dễ như trở bàn tay, nay lại đưa ra ý kiến không hay ho gì như thế, đưa phân ngựa lên cả triều đường, bá quan trong triều đều cho rằng hành động
này của Hoài Viễn hầu là làm nhục quốc thể của Đại Chu.
Vậy nên, mặc dù Hoài Viễn hầu không tham ô tiền bán phân ngựa nhưng cũng bị Hoàng thượng đuổi về chùa Thái Bộc ở Sơn Tây. Đến giờ trên dưới triều đình vẫn đang lan truyền trò cười của vị quan quyền quý sa
sút này, nói Hoài Viễn hầu không giỏi đánh trận nhưng lại rất hiểu về màu lông, răng ngựa, sau này xuất chinh chi bằng để ông ấy quản lý ngựa chiến, chưa biết chừng có thể tạo ra được quân nhu.
Sau khi Hoài Viễn hầu đến Sơn Tây, dường như ông đã thật sự chuyên tâm nuôi ngựa. Cứ cách một ngày ông lại dâng tấu chương tự khen bản thân mình giải thể nào, huấn luyện cho Đại Chu không ít ngựa tốt ra sao,
còn khẩn cầu triều đình cho duyệt ngựa. Ban đầu Hoàng thượng không chịu phê chuẩn, Hoài Viễn hầu bèn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-dom-huong/3481438/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.