Ngụy Nguyên Kham hỏi: “Vậy làm sao kết luận người đó chính là Đạo tặc trân châu??”
Phùng An Bình tiếp tục trả lời: “Có người nhìn thấy kẻ khả nghi tới lui điền trang, hơn nữa còn nhặt được trân châu. Hạ quan đưa người đến đó kiểm tra thì phát hiện ra dấu chân ở trước khung cửa sổ mà Hàn tri phủ
bị tập kích, đó là vết tích do khoái hoa* để lại và một ám tiễn bị rơi ra.”
(*) Khoái hoa: Một loại giày
Nói rồi, Phùng An Bình giao ám tiễn cho Ngụy Nguyên Kham. Ngụy Nguyên Kham tỉ mỉ xem xét, hộp phóng tiền vừa nhẹ vừa linh hoạt, rất tiện để mang theo bên người, chỉ cần buộc vào cánh tay là được, thích hợp
cho việc đánh lén.
“Còn có cả một ống trúc.” Nhắc đến ống trúc này, gương mặt Phùng An Bình tràn ngập vẻ kiêu ngạo. Từ chỗ Hàn tri phủ bị đánh lén y tiếp tục tìm kiếm, cuối cùng tìm thấy ống trúc này trong bãi cỏ. Ống trúc rất sạch
sẽ, bên trên hoàn toàn không dính nước mưa và bùn đất, chắc chắn là cố ý đặt tại đó.
Y nhìn lướt qua là biết ắt hẳn ống trúc có vấn đề, có thể tìm được đồ vật như thế này không phải là do y may mắn, cũng không phải nhờ ông trời giúp đỡ mà là vì y can đảm và cẩn thận.
Phùng An Bình đáp: “Hạ quan không dám tự ý mở ống trúc ra.” Đồ vật thế này tất nhiên phải giao cho Ngụy đại nhân xử lý.
Ngụy Nguyên Kham mở ống trúc, bên trong có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-dom-huong/3481432/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.