Chương trước
Chương sau
Nhìn tiểu thư nhà họ Châu bị đạp bay, Sơ Cửu thở phào một hơi. Tên hung đồ đưa tiểu thư nhà họ Châu ra trước mặt làm vật chắn, suýt nữa là hắn không thể rút lại thể kiếm.

Giết chết cô ta thì không ổn lắm. Tha cho cô ta đúng là trong lòng cảm thấy rất khó chịu nên cứ để cho cô ta chịu khổ một chút vậy. Bây giờ không còn ai chướng mắt nữa, trong lòng Sơ Cửu cảm thấy rất dễ chịu, hắn lại vụng thanh kiếm trong tay lên.

Lâu lắm không đi chém giết như thế này cùng với Tam gia, cứ tiếp tục như vậy thì người hắn sẽ mốc meo mất, còn chẳng bằng con gà Ngũ Hắc kia, lúc nó rảnh rỗi còn có thể tìm gia cầm của nhà bên cạnh để đánh

nhau.

Bây giờ có được cơ hội, hẳn phải trút hết những khổ cực, vất vả đã phải chịu trong những ngày tháng đi theo Tam gia lên người lũ hung đồ này. Sơ Cửu càng chiến càng hăng.

Nhìn thấy tình hình bên trong Thạch Bài lâu, Thôi Trinh biết phán đoán khi nãy của bản thân là đúng, Ngụy Nguyên Kham đã khống chế được cục diện từ sớm. Thôi Vị siết chặt cây cung trong tay, ngón tay lần mò

thân cung, ngẫm nghĩ một hồi lâu mới hỏi: “Đại ca, liệu có phải Ngụy Nguyên Kham đã bố trí người ở bên trong không?”

Thôi Trinh không lên tiếng đáp lại nhưng im lặng cũng được xem là câu trả lời.

Bàn tay nắm chặt của Thôi Vị từ từ buông lỏng, hắn giắt cùng tên lại lên lưng: “Xem ra không cần đến người của nha môn, Ngụy đại nhân cũng sẽ bắt hết toàn bộ lũ hung đồ bên trong, chẳng trách không cho chúng ta

vào, thì ra Ngụy đại nhân đã tính toán ổn thỏa từ sớm rồi.”

Thôi Vị vừa dứt lời, mấy nha sai đứng cách đó không xa đã đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau, thừa dịp không ai để ý đến mình, bọn họ lặng lẽ áp sát Thạch Bài lâu.

Thôi Trinh cau mày, ánh mắt lướt qua mấy bóng người đang lén la lén lút. Rõ ràng Ngụy Nguyên Kham đang chiếm thế thượng phong nhưng nha sai vẫn định hành động ngay tại thời điểm này, e rằng không phải

muốn giúp mà là có ý đồ khác.

Ngụy Nguyên Kham đã lường trước chuyện này sẽ xảy ra chưa?

Trong Thạch Bài lâu, Diêm Hạo khống chế mấy tên hung đồ, đứng một bên thở hổn hển. Sau khi phát hiện tình hình không ổn, mấy tên hung đồ kia lập tức nhắm về phía hắn ta. Hiển nhiên chuyện này là do Giang

tiên sinh dặn dò từ trước, chỉ cần hắn ta có hành động khác lạ thì lập tức giết chết hắn ta, như vậy là chết không đối chứng, không thể điều tra rõ ràng vụ án này được.

Hắn ta cần phải sống, sống để khai ra tất cả mọi chuyện, đến lúc ấy rồi mới có thể chết và chết một cách an tâm được.

Ngay lúc Diêm Hạo đang tạm nghỉ, không để ý đến một tên nha sai đã lén lút vòng ra sau lưng hắn ta, nhanh nhẹn đâm thanh đao vào người hắn ta. Nhìn thấy không thể tránh được, Diêm Hạo kịp thời vung kiếm đỡ được đường đao ấy.

Diêm Hạo ngẩng đầu nhìn Ngụy đại nhân. Tên nha sai này đến giết hắn ta, vậy nên dự đoán lúc trước của Ngụy đại nhân là đúng, người đứng đằng sau Giang tiên sinh là người trong nha phủ Thái Nguyên,

Không có nha phủ chống lưng cho người như Giang tiên sinh sẽ không ngang nhiên đến như vậy. Hắn ở trong mỏ khoáng bao lâu nay, biết bao nhiêu người dân chết trong mỏ khoáng nhưng lại chẳng thấy nha phủ

đến điều tra.

Cho dù phần lớn dân chúng trong mỏ khoáng đều là lưu dân không lai lịch nhưng cũng có một số người dân của các thôn trang lân cận. Mở khoáng mở ra biết bao nhiêu năm không thể có chuyện nha phủ chẳng hay

biết gì được, chắc chắn là có người âm thầm giấu giếm tất cả.

Vụ bắt người trên thuyền hoa đã làm lộ ra những manh mối đầu tiên, cần phải có nha môn trong ngoài phối hợp mới có thể đổ oan cho nhóm Lữ Quang được. Song chỉ nghi ngờ thôi thì không có tác dụng, phải tóm

được cái đuôi cáo của bọn chúng, cho nên hắn ta bằng lòng làm mồi câu của Ngụy đại nhân. Bây giờ chỉ có Giang tiên sinh và mấy tên nha sai lọt lướt, còn con cá lớn ấy chẳng biết đang ở nơi nào.

Ngụy Nguyên Kham ném đám nha sai sang cho Sơ Cửu, Sơ Cửu nhanh nhẹn dùng dây thừng trói chặt bọn chúng, lũ hung đồ còn lại cũng bị hộ vệ nhà họ Ngụy lần lượt khống chế.

Thôi Vị nhanh chóng bước vào Thạch Bài lâu, tìm đến Lâm thái phu nhân ngã nằm trên mặt đất.

“Me di!”

Nghe thấy tiếng Thôi Vị, Lâm thái phu nhân mới nghẹn ngào kể lể: “Con trai ta, Vị ca nhi, suýt nữa là mẹ không gặp được con rồi, bọn chúng muốn lấy mạng mẹ mà!”

“Mẹ có bị thương không? Thôi Vị sốt ruột kiểm tra tình hình của Lâm thái phu nhân. Gương mặt bà ta bị xước một đường, cơ thể lấm lem bùn đất trô thê thảm vô cùng.

Lâm thái phu nhân đỡ lấy ngực, bà ta không biết bản thân đã sống sót như thế nào, lũ hung đồ lôi bà ta đi khắp nơi, giày dưới chân đã rơi mất từ lâu, các khớp xương trên người cũng đau đớn vì ngã. Trong lúc hoảng

loạn, bả vai và cánh tay bà ta bị người ta giẫm trúng, nếu không phải bà ta gắng gượng bò sang một bên thì e là đã mất mạng rồi.

Dáng vẻ thế này làm gì còn mặt mũi gặp ai nữa?

Nghĩ đến đây, nỗi đau đớn dâng lên trong lòng Lâm thái phu nhân, bà ta liếc mắt nhìn Thôi Trinh, ngọn lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Không ngờ Trinh ca nhi lại không cứu bà ta, trong lòng nó có còn người mẹ này hay

không?

Lâm thái phu nhân loạng choạng đứng dậy, đột nhiên bà ta nhào đến bức tường thấy bên cạnh Thôi Trinh giống như thể muốn đập đầu vào tường tự tử. Thôi Vị vội vàng đưa tay ra ôm lấy bà ta, luôn miệng nói: “Mẹ

ơi... Không được... Mẹ ơi...”

Lâm thái phu nhân giãy giụa không ngừng: “Ta còn sống làm gì nữa? Thà rằng hai huynh đệ các con nhìn thấy lũ hung đồ đó giết chết ta thì hơn...”

Thôi Trinh nhìn Lâm thái phu nhân rồi sải từng bước lớn đi tới: “Mẹ chịu khổ rồi, Ngụy đại nhân đã bắt hết lũ hung đồ, chắc chắn nha môn sẽ điều tra rõ chuyện này.”

Lời nói tựa như đang an ủi nhưng giọng điệu lại có phần cứng rắn. Nói xong, Thôi Trinh lại dặn dò Thôi Vị: “Đệ đỡ mẹ sang bên cạnh nghỉ ngơi trước đi, đừng đi xa quá, lát nữa văn sử của nha môn sẽ đến tra hỏi.”

Lâm thái phu nhân trợn trừng hai mắt, bà ta vừa mới thoát chết trong gang tấc mà còn phải đối đáp với nha môn, Trinh ca nhi không vừa ý vì bà ta không chết ngay lúc đó hay sao?

Nghĩ đến đây Lâm thái phu nhân càng tủi thân hơn, khung cảnh trước mắt xoay tròn rồi cứ thế ngất xỉu.

“Mẹ ơi, mẹ ơi!” Thôi Vị gào thét thất thanh, hắn bế Lâm thái phu nhân đặt lên trên đầu gối, đưa tay kiểm tra một lượt, thấy hô hấp của Lâm thái phu nhân ổn định mới bình tĩnh trở lại, sau đó dặn dò ma ma quản sự

đưa bà ta vào phòng trước.

Sắp xếp xong, Thôi Vị nhìn Thôi Trinh: “Đại ca, đưa mẹ về nhà nghỉ ngơi thì hơn, điền trang này vẫn chưa yên bình... Sợ là...”

“Chuyện vẫn chưa xong.” Thôi Trinh đáp: “Nhà họ Thôi đã bị cuốn vào, không làm rõ ràng mọi chuyện thì hậu họa vô cùng, bây giờ rời đi thì càng đáng nghi ngờ, vì cả tộc Thôi thì đành phải để mẹ chịu khổ trước vậy.”

Thôi Vị vẫn còn lời muốn nói, ánh mắt Thôi Trinh liền sa sầm: “Ta đã nói với đệ từ trước là phải giữ mẹ ở trong nhà rồi, tại sao để lại để bà ấy đến điền trang?”

Thôi Vị cúi thấp đầu: “Mẹ muốn đến, để tưởng rằng không sao...”

“Đệ chính là như vậy.” Thôi Trinh lạnh lùng tiếp lời: “Để mặc mẹ muốn làm gì thì làm.”

Thôi Vị liếm khóe môi: “Đại ca, nơi này không phải doanh trại, mẹ cũng không phải là tướng sĩ của chúng ta không thể nói với mẹ những lời như sử dụng quân lệnh được. Đệ cũng muốn mẹ được vui vẻ, lần này là do

để không lo lắng chu đáo, đệ có lỗi với đại ca.”

Thối Trinh ngắt lời Thôi Vị: “Đệ không có lỗi với ta, nếu bị cuốn vào vụ án này thật thì người đệ có lỗi là cả Thôi thị.”

Đôi mắt Thôi Vị lộ ra vẻ ngỡ ngàng giống như thể không hiểu được hàm ý trong lời của Thôi Trinh. Hai người im lặng một lúc lâu thì thấy Phùng An Bình dẫn người đến.

“Ngụy đại nhân” Phùng An Bình báo cáo: “Điền trang của Lâm thái phu nhân xảy ra chuyện rồi, tri phủ đại nhân bị Đạo tặc trân châu bắn bị thương.”

Đạo tặc trân châu? Ngụy Nguyên Kham khẽ nhếch mày,Đạo tặc trân châu ở đâu ra?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.