Chương trước
Chương sau
cô. Đôi mắt tiểu thư trong veo, sáng ngời, vừa nhìn đã biết là người đọc nhiều hiểu rộng. Quả nhiên tiểu thư đọc sách không hề phí công, nếu như cô đi học cùng với tiểu thư thì liệu có trở nên xinh đẹp hơn không nhỉ?

Vừa nghĩ tới sách vở là mí mắt Bảo Đồng bắt đầu díp lại, xem ra cô không thích hợp với chuyện đó, ai bảo mắt cô có tật cơ chứ?

“Bảo Đồng, sáng sớm mai ta muốn đi ra ngoài.”

“Hả?!” Bảo Đồng lập tức tỉnh ngủ: “Vậy chẳng phải tối nay tiểu thư không được ngủ rồi sao?” Ít nhất thì cũng phải biểu hiện ra mình mất ngủ, như vậy thì ngày mai mới có thể công khai “ngủ bù” được.

Cố Minh Châu gật đầu.

Bảo Đồng nói: “Vậy để nô tỳ nói với phu nhân là tiểu thư không ngủ được, khả năng cao là do mệt mỏi khi ở nhà họ Thôi.” Ai bảo Lâm thái phu nhân và ma ma quản sự hỏi tiểu thư lâu như vậy, chắc chắn cả thể xác lẫn

tinh thần của tiểu thư đều mệt.

Mệt mỏi mà không ngủ được, quả nhiên Bảo Đồng không phải là người bình thường. Cố Minh Châu nói: “Cho người tới nhà họ Thôi, nói là ta đòi ăn bánh ngọt trong phòng Lâm thái phu nhân.”

Cô không muốn khiến đầu bếp nhà mình phải vất vả, vứt mấy việc phiền phức này cho nhà họ Thôi đi!

Lâm thái phu nhân giờ đang theo dõi sát sao Hoài Viễn Hầu phủ, không giây phút nào không muốn kéo phụ thân xuống, chắc chắn bà ta sẽ thỏa mãn yêu cầu bé nhỏ này của cô.

Cố Minh Châu vươn vai một cái, trước khi bày trò “không ngủ được” thì cô phải nghỉ ngơi một lúc đã, chắc chắn tối hôm nay sẽ còn nhiều người không ngủ nổi.

Ám!

Lâm thái phu nhân giật mình, từ từ mở mắt ra, cao giọng gọi ma ma quản sự: “Sao vậy? Có chuyện gì vậy?”

“Là tiếng sấm ạ.” Duma ma lập tức đáp lời: “Phu nhân cứ yên tâm ngủ đi.”

“Trời sắp mưa hả?” Lâm thái phu nhân cảm thấy hơi lo lắng, nếu như có mưa thì chuyện cúng bái mộ tổ phải tiến hành như thế nào.

Du ma ma an ủi Lâm thái phu nhân: “Bây giờ vẫn chưa mưa đầu, mà cho dù có mưa thì không chừng sáng sớm ngày mai là sẽ tạnh rồi. Tiếng sấm lớn như vậy thì mưa cũng không đáng lo lắm đâu.”

Hi vọng là vậy.

Lâm thái phu nhân chắp tay trước ngực: “A di đà Phật, xin ông trời phù hộ độ trì cho con, tuyệt đối đừng phá hỏng chuyện lần này, trời đừng mưa mà, trời đừng mưa mà...” Vì chuyện lần này, bà ta dường như đã trải

qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn.

“Làm việc tốt thường khó khăn mà.” Du ma ma nói khẽ: “Phu nhân cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, để nô tỳ ở ngoài cửa xem tình hình.”

Lâm thái phu nhân tựa đầu lên gối, sao bà ta có thể ngủ cho được? Dọc đường đi bà ta trải qua bao nhiêu gian khó, cố hết sức mới đi đến được phủ Thái Nguyên, nhưng vừa mới đến nơi thì đã xảy ra chuyện. Bà ta giữ

vững tinh thần tra xét cả nhà một lần nhưng không có bất kỳ kết quả gì. Khi bà ta vừa định đi nghỉ thì đứa em gái chẳng ra gì kia sai người tới, nói Châu Châu không ngủ được, muốn ăn bánh ngọt trong phòng bà ta.

Làm vậy đâu phải là vì muốn ăn bánh ngọt, rõ ràng là đang oán trách bà ta vì đã gọi Châu Châu tới tra hỏi.

Lâm thái phu nhân dặn dò Du ma ma: “Nhân cơ hội Trinh ca nhi ở bên ngoài vẫn chưa quay về, trời vừa sáng thì ngươi hãy rời khỏi đây, đi xem tình hình bên phía mộ tổ như thế nào. Chắc chắn phải để bọn họ xử lý

mọi chuyện thỏa đáng, tuyệt đối đừng để người khác phát hiện ra ngươi.”

Du ma ma đáp lại, sau khi bê trà lên cho Lâm thái phu nhân thì bà ta mới đi ra ngoài. Bà ta đóng cửa lại, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, phía xa xa có tiếng sấm khiến người ta hãi hùng khiếp vía truyền tới, bà ta chỉ hi

vọng mọi chuyện đều thuận lợi.

Thôi Trinh ngồi ngăn ngắn ở trong trí phòng, các bản án chất cao ở trước mặt. Hắn cau mày tập trung đọc.

Nội dung trong đó chính là tình hình động đất ở phủ Thái Nguyên. Những năm gần đây, động đất xảy ra với tần suất dày đặc, hơn nữa số người chết trong các lần đất rất nhiều, toàn là đàn ông trai trán

Chuyện này giống với suy đoán trước đây của hắn, rõ ràng có liên quan tới việc khai thác đá. Hôm nay khi bọn họ đi tới nơi cất giấu tang vật đã xảy ra mấy vụ động đất nghiêm trọng.

Tới đây thì các manh mối đã khép lại với nhau, tên cướp kia giao bản đồ chỉ vị trí cất giấu tang vật cho họ là có ý đồ khác, muốn dẫn dụ Thôi Trinh điều tra lại việc này. Thế nhưng trong sơn động không hề có tang vật

gì cả, hiển nhiên là đã có người mang hết đi rồi, vậy nên bọn họ mới vồ hụt.

Hắn cẩn thận cho thám báo đi điều tra, xung quanh hang động không hề có dấu chân nào cả, hiển nhiên là đã có ai đó cẩn thận xóa sạch dấu vết.

Và rõ ràng là người mang đồ đạc đi và người dẫn dắt hắn phá án là hai người có lập trường trái ngược nhau, còn hắn thì là một con cờ bị cuốn vào trong đó.

Thôi Trinh đập mạnh tay lên trên bàn, Thôi Vị ở bên cạnh giật bắn người, lập tức đứng dậy: “Đại ca, sao vậy?”

Thôi Trinh không nói gì cả, khi nắm binh quyền trong tay thì làm gì cũng phải cẩn thận, kiểu gì cũng sẽ bị người khác lôi kéo, lợi dụng. Năm xưa khi lập quân công, được triều đình trọng dụng thì hắn đã hiểu rõ ràng

một điều, khi chưa đến phút chót thì tuyệt đối không được phép theo bất kỳ kẻ nào, chỉ được phép nghỉ ngơi dưỡng sức, tích góp sức mạnh thuộc về bản thân mình, như vậy mới có thể bảo đảm nhà họ Thôi sừng sững

không đổ.

Thái tử cũng được, mấy vị hoàng tử cũng được, khi chưa đến thời điểm ngồi lên hoàng vị thì bất cứ lúc nào thế cục trong triều cũng có thể thay đổi, nếu tùy tiện sa lầy vào vũng bùn này sẽ khiến toàn bộ nhà họ Thôi

rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Vậy nên mỗi khi có manh mối gì, hắn sẽ âm thầm diệt trừ hết thảy. Nhưng lần này hắn chẳng những không tranh thủ được thể chủ động mà còn bị cả hai thể lực lừa vào bẫy.

“Đại ca.” Thôi Vị lo lắng gọi.

Thôi Trinh thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man: “Ba thôn kia có vấn đề, đàn ông trong thôn rất ít, mọi người nói là chết vì động đất. Ta điều tra tài liệu trong phủ nha thì phát hiện ra số thi thể và số người bị trừ tịch

chênh nhau rất lớn, phủ nha chỉ dùng mấy từ vô số người bị chôn' để giải thích qua loa, nếu như những người đó không chết thì sao?”

Thôi Vị nói: “Ý đại ca là có trang đinh bị giấu đi sao? Những người này cố tình trốn trong núi, hơn nữa còn trở thành giặc cướp.”

Đây chính là kết quả mà người dẫn dắt hắn điều tra mong muốn, đối phương muốn hắn điều tra rõ tất cả những bản án đó, bắt lấy đám dân chúng bị giấu đi.

Thôi Trinh nhìn Thôi Vị: “Hôm nay chúng ta điều tra xung quanh thân đã kinh động tới người trong thôn rồi, có lẽ đêm nay họ sẽ báo tin cho đám người ẩn giấu trong núi. Bất kể đám người ẩn giấu trong núi có phải

giặc cướp hay không thì trước tiên cũng phải bắt bọn chúng lại, tiến hành thẩm vấn.

“Có người muốn dùng người ở hẻm Vĩnh An để giải quyết vụ án nhưng nhiều lần bị ngăn trở, từ đó có thể thấy vụ án này đã bị chú ý tới.

“Triều đình phái Ngụy gia tới Thái Nguyên, nhưng đến giờ Ngụy Nguyên Kham vẫn chưa lộ mặt.”

Thôi Vị hiểu được ý Thôi Trinh: “Đại ca nghi ngờ việc không tìm được tang vật ở trong hang núi có liên quan tới Ngụy Nguyên Kham hay sao?”

Thôi Trinh gật đầu: “Ngụy Nguyên Kham là khâm sai, hắn điều tra được manh mối gì cũng có thể báo cáo thẳng cho Hoàng thượng, vụ án Thái Nguyên không thể che giấu, chúng ta đã vướng vào vũng bùn này thì

khó lòng trốn tránh được.

“Nếu đã như vậy thì chi bằng tranh thủ thể chủ động, dựa vào danh vọng của nhà họ Thôi ở phủ Thái Nguyên để đổi lấy tín nhiệm của dân chúng, khiến bọn họ nói thật. Chỉ cần chúng ta nắm giữ được chứng cứ và

manh mối quan trọng, vậy bất kỳ ai muốn biết rõ tình tiết vụ án thì đều không thể vòng qua chúng ta được. Nếu như trong tay chúng ta không có gì thì không thể thương lượng được với đối phương.

“Đến bước cuối cùng, chúng ta tra rõ vụ án trước thì cho dù bị chỉ trích thì cũng xem như một lòng vì trăm họ.”

Thôi Vị hiểu ý của đại ca: “Đó là một bước cờ hiểm đấy, nhỡ đâu chuyện ở Thái Nguyên có liên quan tới Thái tử, vậy nhà họ Thôi chúng ta sẽ trở mặt với Thái tử đó.”

“Liên quan tới nhiều trang đinh, hơn nữa còn có liên quan tới quặng mỏ và ngựa chiến.” Thôi Trinh nheo mắt lại: “Chỉ cần điều tra rõ bản án này, Hoàng thượng cũng sẽ nghi ngờ ý đồ của Thái tử, Hoàng thượng trách

phạt Thái tử là nhà họ Thôi ắt sẽ bình yên vô sự.”

Về phần vì sao lại có cục diện như này thì đó là kết quả tranh đấu giữa Thái tử và nhà họ Ngụy.

Thôi Trinh đã nghĩ đến điểm này, nếu không hẳn đã không tới phủ Thái Nguyên, hơn nữa còn nắm giữ binh mã nhiều năm như vậy. Nếu như hắn dễ dàng rơi vào cạm bẫy của người khác như vậy thì nhà họ Thôi đã

không có vị thế của ngày hôm nay rồi.

Thôi Vị gọi phó tướng ở cửa vào trong: “Việc này không thể chậm trễ được, chúng ta lập tức dẫn binh tới thôn đó, tiến hành bắt người.”

Tin tức anh em nhà họ Thôi thống lĩnh binh lính ở phủ nha truyền tới tai Lục Thận Chi.

Lục Thận Chi siết chặt nắm đấm. Định Ninh hầu muốn tới mấy thôn kia sao? Nhất định Thôi Trinh đã phát hiện ra manh mối nào đó.

Hắn nên làm gì đây? Trước đó khi nghe được tin tức từ Cổ đại tiểu thư, hắn đã nghĩ tới cửa hàng của Ngụy gia ở phủ Thái Nguyên, thế là sai người đưa một tấm danh thiếp tới.

Hắn không biết người cổ đại tiểu thư nói có phải Ngụy Nguyên Kham hay không nữa, hắn làm vậy chỉ xem như đánh cược một lần.

Sau khi đưa danh thiếp tới, Lục Thận Chi ngong ngóng chờ đợi tin tức hồi đáp, không ngờ rằng nhà họ Thôi lại ra tay trước. Hắn mím chặt môi, không thể chờ đợi thêm được nữa.

Hắn định bất chấp nguy hiểm đi thông báo một tiếng, để đám người trốn ở trong núi lập tức chạy trốn.

Lục Thận Chi vừa nghĩ tới đây thì đã đưa ra quyết định, vội vàng dẫn ngựa ra ngoài. Hắn vừa định nhảy lên trên ngựa thì cảm thấy sau lưng mát lạnh, ngay sau đó cảm giác đau đớn ở cổ truyền đến, thân thể hắn mềm

oặt, ngã xuống đất.

Trời dần sáng.

Cửa thành mở rộng, người ra ra vào vào thành càng ngày càng nhiều.

Sét đánh suốt cả đêm nhưng cuối cùng lại không mưa mấy, mọi người chỉ ngửi thấy mùi ẩm ướt thoang thoảng trong không khí.

“Trời cứ âm u mãi vậy nhỉ, thà rằng mưa trút xuống luôn cho xong.”

Đám người bàn tán với nhau.

“Trút sao nổi, chốc nữa là trời quang ngay thôi.”

Người này vừa dứt lời thì lại có một tiếng sấm vang lên ở phía chân trời.

“Lại có sét đánh, xem ra vẫn mưa.”

Không biết bao lâu sau, có người hét lên: “Không phải, trên đỉnh núi ngoài thành đang cháy, mau cho người tới đó dập lửa!”

Vừa nghe như vậy, tất cả mọi người dồn dập chạy ra ngoài thành, quả nhiên trên đỉnh núi xanh cách đó không xa đang bốc khói đen.

“Mộ tổ Định Ninh hầu phủ nhà họ Thôi ở đó phải không nhỉ? Ở cổng còn có tế đường cung phụng mà trước kia tôi từng đi ngang qua rồi, tế đường lớn lắm, khí thế lắm.”

“Chắc là tế đường cháy rồi nhỉ? Đó không phải là điềm tốt đâu.”

“Chẳng lẽ mộ tổ nhà họ Thôi bị sét đánh sao?”

Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, bọn họ gây ra chuyện gì mới dẫn tới sét đánh vậy?

“Còn nghĩ ngợi gì vậy hả?” Quan binh thủ thành thấy vậy lập tức hét lên với đám người: “Mau đi theo ta dập lửa nào!”

“Không hay rồi!”

Ma ma quản sự lảo đảo chạy vào trong phòng Lâm thái phu nhân.

Lâm thái phu nhân nhíu mày lại, đặt chén trà trên tay xuống, trách móc: “Có chuyện gì mà cuống cuồng lên vậy hả?”

“Thái phu nhân, không hay rồi, chúng ta bị sét đánh!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.