Cô cũng đã quên sạch chuyện ở chùa Kim Tháp từ lâu.
“Bảo Đồng, cao thêm chút nữa.”
Dứt lời, Cố Minh Châu chìa tay ra với Thôi Trinh: “Đi, đi chơi.” Lòng bàn tay rộng mở, không hề cảnh giác.
Ma ma quản sự kéo sợi dây diều, bước đến hành lễ với Thôi Trinh: “Hầu gia, người đi làm việc đi, ở đây có nô tỳ hầu hạ đại tiểu thư rồi.”
Nói xong, ma ma quản sự lại hướng về phía Cố Minh Châu: “Đại tiểu thư, chúng ta đến vườn hoa, ở đó diều sẽ bay lên cao hơn.”
Cố Minh Châu nở nụ cười thích thú, sắp rời đi với ma ma quản sự nhưng bước được hai bước, chợt nhớ ra điều gì cô quay đầu gọi Thôi Trinh: “Đi… Đến vườn hoa.”
Ma ma quản sự vội vã đáp: “Đại tiểu thư phải gọi là biểu ca.”
“Biểu ca.” Cố Minh Châu vui vẻ hô to một tiếng nhưng lại quên mất bản thân định nói gì với Thôi Trinh. Cô ngẩng đầu lên lần nữa, nheo mắt ngắm trời cao, ánh mặt trời quá chói lóa, cô bèn đưa tay che mặt lại, từ đầu đến cuối nụ cười trên mặt không hề tắt.
Tôi tớ tới lui nhìn thấy Cố đại tiểu thư như vậy cũng vô thức cười thầm theo.
Từ sau khi Cố đại tiểu thư đến đây, vườn hoa luôn tưng bừng nhộn nhịp. Tuy Cố đại tiểu thư khờ khạo nhưng cô không nổi nóng lung tung, cũng không tùy tiện quở mắng, hành hạ tôi tớ, vị chủ nhân như vậy đúng là hiếm có.
Thôi Trinh cất bước đi sang, đưa tay nắm lấy dây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-dom-huong/3481384/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.