🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Mục đích của hắn cũng không phải là cái túi thơm dưới hồ mà là chỉ muốn mượn sự bình yên ở đây để sắp xếp lại suy nghĩ.



Nói xong Thôi Trinh liền nhảy xuống hồ.



“Nhị gia.” Tùy tùng bên cạnh không khỏi lo lắng nói: “Chúng ta có cần xuống bảo vệ Hầu gia không?”



Thôi Vị lắc đầu: “Đại ca hiểu rõ địa hình ở đây như lòng bàn tay, chắc là không sao đâu, hơn nữa dù các ngươi có lặn xuống nước thì cũng chưa chắc đã tìm thấy huynh ấy.”



Đúng như Thôi Vị đã nói, Thôi Trinh biến mất tăm sau khi lặn xuống nước.



Trong lòng hồ.



Cố Minh Châu thả tay ra, túi thơm lập tức chìm xuống nước. Sau khi làm xong cô nhanh chóng bơi về bờ, nước hồ quá lạnh, cô không thể ở lâu được, ngộ nhỡ đổ bệnh rồi thì mẹ sẽ lo lắng.



Bơi một lúc thì cô nổi lên mặt nước để phân biệt phương hướng, trời đã tối hẳn, lại ở dưới nước nên cô cũng cẩn thận hơn.



Đang lúc thăm dò xung quanh thì cô phát hiện bên bờ có ánh lửa.



Trên bờ có người? Là ai?



Người đến hồ vào ban đêm chắc chắn là để tìm túi thơm kia.



Ánh đuốc đứng yên bất động, chuông cảnh báo trong lòng cô rung liên hồi, không thể chần chừ nữa, phải nhanh chóng bơi về bờ.



Thôi Trinh nghe thấy tiếng quẫy nước ở đâu đó, nơi phát ra tiếng động cách hắn khá xa, nếu là người khác thì sẽ không chú ý đến nhưng bẩm sinh hắn có một đôi tai thính hơn người

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-dom-huong/3481377/chuong-4.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Bỉ Ngạn Đơm Hương
Chương 4: Kẻ trộm
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.