Từ xưa thi nhân ca ngợi phong cảnh tuyệt đẹp đại để đều là “Dương xuân tam nguyệt”. Điều này mặc dù không thể nói lên khuôn sáo gì, nhưng ánh nắng long lanh nhu hòa luôn khiến người ta nảy mầm xuân tâm.
Hương hoa phả vào mặt, trên sông một chiếc du thuyền nhàn tản trôi. Chạm vàng mạ bạc vừa nhìn đã biết là phú gia đệ tử ra ngoài dạo chơi. Cách đó không xa là một tòa đình cổ trồng hoa đào hồng yêu diễm, dưới tàng hoa vài công tử trẻ tuổi đang thỉnh ca cơ nổi danh nhất lúc đó hiến vũ.
Khi con trai độc nhất của Lữ gia ngồi trên du thuyền tự châm tự ẩm thì đã nhìn thấy vũ tư thanh nhã của nàng từ xa. Chiếc váy màu hạt lựu đỏ rực làm nổi bật vòng eo thon đằng sau, đúng là phượng hoàng lửa muốn giương cánh trong gió xuân, giọng hát trong vắt rung động khiến hoa đào đỏ tươi uyển chuyển phiêu lạc, tựa như ảo mộng.
Mỹ nhân nhất tiếu đương nhiên khuynh thành. Nhưng nữ tử hồng y này không hề xinh đẹp, vậy mà lại làm cho hạt mầm đa tình trên thuyền vì nàng thầm thề nguyện cả đời.
Thực hiển nhiên, Lữ Hạp thấy rõ Nguyệt Lão đã buộc một sợi tơ hồng vào cổ chân của hắn.
“Nháo hồng nhất khả, ký lai thì, thường dữ uyên ương vi bạn. Tam thập lục pha nhân vị đáo, thủy bội phong thường vô sổ. Thúy diệp xuy lương, ngọc dung tiêu tửu, canh sái cô bồ vũ. Yên nhiên diêu động, lãnh hương phi thượng thi cú…” Nàng thấp giọng hát, tóc mây như gió ấm. (Trên thuyền nghịch nước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-dao-hong/76106/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.