Tin tức truyền đến tai Hoắc Vân Thâm, y chỉ chớp chớp mắt, sau đó mang theo áp lực cùng chờ mong, mỗi ngày đón nhận tiến độ.
“Kỳ thật như vậy cũng tốt.” Sở Tuyên nói: “Hôn lễ lớn, để cho tất cả mọi người đều biết anh cùng một chỗ với em.”
Hoắc Vân Thâm giội nước lạnh: “Đến lúc đó Hoắc gia cũng tới.” Nếu như nhận ra, sẽ có đại loạn.
“Bọn họ không phải người ngu, nhận ra cũng không thể làm gì, huống chi…” Sở Tuyên cười cười, lấy ra một chiếc gương, để cho Hoắc Vân Thâm tự mình soi: “Hơn một tháng nay, em đã thay đổi rất nhiều, chỉ sợ Trần quản gia ở chỗ này cũng không nhận ra. Huống chi là Hoắc lão gia mấy năm không gặp?”
Nhìn trong gương, bản thân môi hồng răng trắng, hiện tại khắp mặt gió xuân (*hẳn là mặt mày tươi rói),đôi mắt phát sáng, cùng cái người ốm yếu trước kia tưởng như hai người.
Cái này phải quy công cho Sở Tuyên, hắn đã cẩn thận chăm sóc, lại cam lòng dùng tiền vì Hoắc Vân Thâm.
Đồ vật cho dù đắt thế nào đi nữa, mắt chớp cũng không chớp một cái liền vội lấy về bồi bổ thân thể cho Hoắc Vân Thâm.
Phần coi trọng cùng quý trọng này của hắn, có đôi khi sẽ khiến Hoắc Vân Thâm đắc ý tự hào, người đàn ông này là thật tâm a.
“Bọn họ không phải người ngốc, anh ngược lại giống như kẻ đần.” Ngón tay thon dài trắng nõn, vươn ra chọt chọt sau gáy Sở Tuyên, Hoắc Vân Thâm mang theo nụ cười tươi rói.
Sở Tuyên cực kỳ thích bộ dạng vui vẻ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mot-nam-quy-theo-doi-lam-sao-gio/1338549/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.