Ghi được một nửa, Sở Tuyên đặt bút xuống lật qua lật lại, sau đó có chút cười khổ. Bởi vì bản thân không cẩn thận viết kín cả cuốn sổ, nhưng trong lòng vẫn còn rất nhiều hạng mục chú ý cần thêm vào… cứ lo lắng cho y như vậy, tại sao sẽ như vậy chứ?
Tuy rằng Hoắc Vân Thâm là người bệnh đầu tiên của mình, vô cùng có ý nghĩa để đối đãi cẩn thận lại tỉ mỉ. Nhưng nhận thức chỉ vỏn vẹn một tuần ngắn ngủi, lấp kín lòng mình chỉ đều là y. Rất có thể là do, y lúc nào cũng không vui, trên người toát ra đau thương nồng đậm.
Sở Tuyên vô cùng hy vọng, người bệnh trẻ tuổi này của mình, có thể cười một cái, cởi bỏ ưu sầu giữa lông mày.
“Ài.” Hắn khép sổ lại, ngưng thần trong chốc lát, đứng dậy đi qua nói: “Trời không còn sớm, cậu đi toilet một chuyến, sau đó đi ngủ?”
Hoắc Vân Thâm ngồi đó, ngẩng đầu: “Bác sĩ, tôi ngủ không được.”
“Không định đi ngủ?” Nhưng hiện tại đã không còn sớm, bình thường chính là thời điểm đi ngủ của người bệnh, hiện tại y nói ngủ không được, Sở Tuyên đành hỏi: “Vậy cậu có đói bụng không? Muốn ăn chút gì đó không?”
Hoắc Vân Thâm vẫn lắc đầu: “Ăn thì càng không ngủ được.”
“A…, vậy chút đồ ăn vặt?” Sở Tuyên quay đầu nhìn trên bàn, có một hộp điểm tâm, hắn đi qua mở ra nhìn, có vài món ăn vặt, ví dụ như lạc, kẹo đường, hạt dưa, còn có ô mai bỏ hột.
Hai người ngồi bên bàn, trầm mặc lột lạc ăn, ai cũng không nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mot-nam-quy-theo-doi-lam-sao-gio/1338543/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.