Rời khỏi khóa viện của Hoắc Vân Thâm, Trần quản gia có chút xoắn xuýt, rốt cuộc có nên đem kết quả báo lại cho Hoắc lão gia. Ông cảm thấy vị Sở thiếu gia này rất dễ ở chung, nhìn ra được cũng là thật tâm chữa bệnh cho đại thiếu gia… nếu như vậy, cần gì phải khách khí?
Thở dài, Trần quản gia vẫn là báo lại cho Hoắc lão gia.
“Lão gia, vừa rồi tôi đi tìm Sở thiếu gia, cậu ấy nói muốn nhìn đại thiếu gia hết bệnh mới thôi.” Ông muốn khuyên nhủ Hoắc lão gia: “Lão gia, nếu đã nói vậy, cái đó chẳng phải chuyện tốt…”
“Ông thì hiểu cái gì, cứ như vậy đi, ngày mai tôi đến gặp cậu ta.” Hoắc lão gia tử ở bên kia nói, khiến Trần quản gia càng thêm hoảng sợ, ông thật sự cảm thấy không có gì nghiêm trọng như vậy, cho dù thân phận Sở Tuyên có tốt, nhưng mà người ta nguyện ý a.
Thật không biết tại sao lão gia lại cố chấp như vậy?
Trong khóa viện, Sở Tuyên vắt một cái khăn ướt, giúp Hoắc Vân Thâm lau vụn tóc không cẩn thận dính vào cổ, động tác cẩn thận khiến người ta cảm thấy thoải mái.
“Trên mắt có không?”
Nhìn gương mặt bỗng phóng đại trước mắt, phản ứng đầu tiên của Hoắc Vân Thâm chính là chớp mắt mấy cái, kết quả tóc rơi vào khiến hai mắt đỏ lên.
“Đừng động, đừng nháy mắt.” Sở Tuyên vội vàng giúp y lấy ra, nhưng tóc đã vào trong mắt, chỉ có thể dựa sát, dùng ngón tay lấy ra.
Hô hấp lướt nhẹ qua mặt, có thể ngửi thấy được mùi thơm của xà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mot-nam-quy-theo-doi-lam-sao-gio/1338542/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.