Ánh sáng mờ mịt, mở to hai mắt vẫn không nhìn thấy bất kỳ thứ gì, chỉ mơ hồ thấy được mũi, cùng… màu xám tro, một màu sắc không có khả năng xuất hiện trên khuôn mặt.
Sở Tuyên thật sự không quản được tâm tò mò, hắn giơ tay chạm vào.
Giống như những lần trước kia, Hoắc Vân Thâm nhanh chóng nắm cổ tay hắn.
“Cậu không ngăn được tôi.” Đêm nay tay của y bị hỏng mất một, y chỉ có thể nắm được một tay!
Sở Tuyên quyết tâm, nâng tay kia lên, lúc này Hoắc Vân Thâm không ngăn được hắn.
Giống như trong tưởng tượng, đầu ngón tay chạm đến xúc cảm ghồ ghề, đến mức không có chỗ nào hoàn hảo, tất cả đều là vết bỏng.
Hoắc Vân Thâm đột nhiên đẩy Sở Tuyên ra, lui người về phía sau, có ý muốn né tránh.
“Cậu sợ cái gì?” Sở Tuyên phục hồi tinh thần, nhớ đến xúc cảm nơi đầu ngón tay, đứng lên: “Tôi đã sớm biết, mặt cậu khẳng định không dễ coi.” Trước kia đã sớm nói, y là chết cháy, ngay cả tóc cũng bị đốt rụi, khuôn mặt sao có thể giữ tốt được?
“Tay của cậu, có thể gắn lại không?” Sở Tuyên đi về phía y, trong tay cầm một cánh tay xám trắng đáng sợ.
Hoắc Vân Thâm rốt cuộc không lui nữa, y tới gần Sở Tuyên, lấy cánh tay trên tay Sở Tuyên, sau đó nhẹ nhàng bay về phía nhà.
“Này!” Cũng một dạng như thế, Sở Tuyên không thể không chậm rãi đuổi theo, đồng thời còn phải phòng bị quỷ ảnh chung quanh.
Nhưng bây giờ tâm tư của hắn rõ ràng không phải sợ quỷ, mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mot-nam-quy-theo-doi-lam-sao-gio/1338511/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.