Edit: Điềm Điềm
[ Chương này có một đoạn H nhỏ, mình không đặt pass, các bạn bôi đen để đọc nhé]
***********************
Hàn Cố thấy thế, trực tiếp tiến lên ôm lấy Sở Lệnh, dưới sự kinh ngạc của nhân viên xung quanh, một đường dùng tư thế này đưa người về phòng làm việc của mình.
Sở Lệnh được Hàn Cố dẫn đi theo, dọc đường nhận lấy ánh mắt tò mò đánh giá xung quanh, đã sớm sợ tới mức quên cả khóc. Chờ khi cậu ngồi trên sô pha trong phòng làm việc của Hàn Cố, mặt cũng đỏ bừng bừng.
” Làm sao vậy?” Hàn Cố ngược lại không cho rằng loại hành động thân mật này có chỗ nào kỳ quái.
Sở Lệnh nhìn Hàn Cố, tâm tình chậm rãi bình tĩnh lại. Cậu nhớ tới cuộc đối thoại vừa rồi của hai người kia, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói như thế nào, đành phải hỏi: ” Anh có biết lúc trước là ai hạ thuốc với anh không? ”
Hàn Cố nghe thấy những lời này, hơi híp mắt, chỉ nói: ” Vừa rồi em gặp bọn họ à? ”
Sở Lệnh kinh ngạc nhìn hắn, ” Anh đã sớm biết rồi hả? ”
” Ừm, tôi biết.”
” Vậy…”
Hàn Cố lại hỏi: ” Bọn họ có làm gì em không? ”
” Không. Chỉ là, tôi nghe lén bọn họ nói chuyện, cho nên mới biết…”
Nhớ tới chuyện lúc trước, cả hai lại đồng thời trầm mặc.
Hàn Cố mở miệng hỏi trước: ” Em có muốn biết nguyên nhân không? ”
” Anh có thể nói với tôi không?”
” Không phải là chuyện đặc biệt gì.” Hàn Cố trả lời: ” Tôi đã từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mot-alpha-khong-phai-ban-trai-danh-dau-hoan-toan/1181186/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.