Chương trước
Chương sau
Edit: Điềm Điềm
***********************
Sau một trận vận động kịch liệt, hai người đồng thời ngã xuống sô pha.
Ánh sáng dịu dàng của hoàng hôn chiếu lên da thịt Sở Lệnh, dấu vết tình ái trên người phi thường rõ ràng. Mấy ngày trước lưu lại còn chưa hoàn toàn biến mất, hai ngày nay lại thêm cái mới.
Ham muốn rõ ràng không mạnh mẽ như vậy, nhưng thân thể đã quen với tình dục, chỉ cần cảm giác được thoáng qua vẫn sẽ làm.
Sau khi nghỉ ngơi một hồi, Sở Lệnh muốn xoay người đứng lên, lại bởi vì hư nhuyễn vô lực mà ngã trở lại trên người nam nhân, nửa người dưới cả hai thân mật tiếp xúc, kết quả chính là, cậu cảm giác được đối phương lại cứng rắn.
Lúc này Hàn Cố hỏi: ” Sắp kết thúc rồi phải không?” ”
” Ừm.”
” Lần cuối cùng?”
” Được.” Sở Lệnh nói: ” Nhưng phải thay đổi tư thế. ”
Hàn Cố còn chưa hỏi vì cái gì, Sở Lệnh đã xoay người, đưa lưng về phía hắn nằm sấp xuống, đây là ý muốn hắn tiến vào.
Mấy ngày nay đa phần đều là mặt đối mặt mà làm, lần duy nhất sau lưng vẫn là tự cậu ngồi trên đùi hắn, từ dưới đỉnh lên trên. Hai chân Sở Lệnh đã sớm mỏi nhừ không chịu nổi, cậu không có biện pháp dùng tư thế giống nhau để tiếp tục nữa.
Ánh mắt Hàn Cố dọc theo thắt lưng của cậu di chuyển xuống, lại hỏi một lần nữa: ” Em xác định muốn như vậy? ”
“ Ừm.”
” Em sẽ chịu không nổi.” Hàn Cố tuy rằng nói vậy, nhưng vẫn không thể cự tuyệt hấp dẫn quá lớn này. Hắn đỡ thắt lưng Sở Lệnh, đem chính mình tiến vào.
”????”
Lần thứ hai kết hợp dẫn phát khoái cảm đồng dạng mạnh mẽ, bất quá so với lúc trước càng thêm bất đồng.
Sở Lệnh bị đâm vài cái, cuối cùng hiểu được ý tứ của Hàn Cố. Lần này phản ứng của cậu càng thêm mãnh liệt, cả người từ lúc Hàn Cố xâm nhập bắt đầu kịch liệt run rẩy, toàn thân tê dại mất khống chế, cậu trong nháy mắt bị ép thừa nhận khoái cảm hung mãnh đến cực điểm, nức nở rên rỉ, ngay cả nói cũng không nói được.
Hàn Cố giữ chặt eo cậu, vào sâu hơn một chút, động tác không nhanh cũng không kịch liệt, như đang khắc chế cái gì đó, ” Bây giờ em đã biết tại sao chưa? ”
Bởi vì tư thế này, rất dễ dàng tiến vào khoang sinh sản của Sở Lệnh.
Hàn Cố đã cố ý tránh trực tiếp tiến vào, nhưng vẫn không tránh khỏi lướt qua miệng khoang. Nơi đó tập trung rất nhiều điểm mẩn cảm, vừa chạm vào liền sướng như muốn chết đi.
” Không..ưm” Sở Lệnh thở dồn dập, giãy dụa muốn chạy về phía trước, nhưng thân thể đã mềm nhũn không nhúc nhích được, cậu chịu không nổi khoái cảm như vậy, nhưng cũng trốn không thoát.
Hàn Cố không buông tay, hắn gắt gao đè chặt Sở Lệnh, nếu cậu giãy dụa quá mạnh, ngay cả hắn cũng sẽ mất khống chế: ” Cho nên lần đầu tiên liền đem em hoàn toàn đánh dấu. ”
Sở Lệnh mơ hồ nghe phía sau truyền đến tiếng nói, giống như có một chút ấn tượng về đêm đó. Hai người không khống chế được, sau khi đóng cửa phòng, lăn lại cùng một chỗ, thậm chí ngay cả giường còn chưa kịp lên, đã bị đè ở trên cánh cửa từ phía sau hung hăng làm tình.
Đó thực sự là một ký ức buồn. Cho dù bây giờ nghĩ lại, cậu vẫn cảm thấy đau nhói trong lòng.
” Đừng nói nữa.” Sở Lệnh vốn cũng không biết chính mình dùng loại ngữ khí gì để nói những lời này, ” Tôi biết anh cũng không phải tự nguyện. ”
———————
Ngày thứ năm, kỳ phát tình triệt để chấm dứt.
Sở Lệnh lại xin nghỉ thêm hai ngày mới trở về làm việc. Hàn Cố thì sáng sớm ngày hôm sau đã đến công ty, vẫn đi sớm về muộn như trước.
Không giống như các đôi AO bình thường, họ không dính vào nhau, giống như trở lại cuộc sống của họ trước đây.
Sở Lệnh chỉ băn khoăn, không biết có nên trở về phòng ngủ ngay ngày đầu tiên sau khi trở lại cuộc sống bình thường hay không, nhưng cậu không có lý do gì để tiếp tục ngủ với Hàn Cố, và Hàn Cố cũng không yêu cầu cậu ở lại, Thế là hai người lại tự nhiên ngủ ở phòng riêng.
Sở Lệnh sau đó cũng chuyên tâm lao vào công việc, không có suy nghĩ nhiều, chờ hai người lần nữa gặp mặt, đã qua hai tuần. Bầu không khí giữa bọn họ trở nên có chút kỳ quái, giống như xa lạ hơn rất nhiều, nhưng lại không tự chủ được muốn thân cận đối phương.
Sở Lệnh vì vậy mà cảm thấy không được tự nhiên, đồng thời cậu lại nhớ tới thời gian phát tình, hai người điên cuồng làm tình ở mọi nơi trong căn nhà này. Giờ nhớ lại vẫn cảm thấy xấu hổ đến không còn mặt mũi gặp người.
Thế là Sở Lệnh lại trốn tránh, chỉ cần Lúc Hàn Cố ở nhà cậu liền tìm đủ loại lý do để chạy về phòng.
Mà Hàn Cố mỗi lần như vậy chỉ có thể nhìn bóng lưng Sở Lệnh, khe khẽ thở dài.
Sáng thứ bảy, Sở Lệnh ở trên bàn phát hiện Hàn Cố quên mang theo công văn, cậu do dự một lúc lâu, vẫn quyết định tự mình đi một chuyến. Cậu hậu tri hậu giác phát hiện mình trốn tránh lâu như vậy, cuối cùng ngay cả Hàn Cố cũng lấy công việc làm cớ, không quá nguyện ý trở về. Đây không phải là kết quả mà cậu muốn thấy.
Sở Lệnh càng nghĩ càng cảm thấy hoảng hốt, lập tức thu thập đồ đạc ra cửa.
Bảo vệ công ty còn nhớ rõ Sở Lệnh, sau khi thông báo một tiếng liền để cho cậu trực tiếp lên lầu. Thứ bảy người đi làm cũng không nhiều, thấy Sở Lệnh nhân viên cũng chỉ là nhìn thêm vài lần.
Chờ thang máy xuống lầu một, có hai người đàn ông trung niên từ bên trong đi ra, bọn họ vốn đang nói chuyện với nhau, ngay cả nhìn Sở Lệnh một chút cũng không có. Nhưng ngay khi bọn họ đi ngang qua bên người Sở Lệnh, hai người cư nhiên đồng thời dừng bước, ánh mắt quái dị nhìn Sở Lệnh một cái. Sau đó lại lập tức đi ra ngoài, làm bộ như không có việc gì.
Tuy rằng tạm dừng chỉ có một giây ngắn ngủi, nhưng Sở Lệnh vẫn cảm giác được hai người này mất tự nhiên. Họ trông không giống như nhân viên ở đây, lại giống như ông chủ. Đại khái là đến nói chuyện làm ăn với Hàn Cố, bởi vì trên người bọn họ có hơi thở Alpha nồng đậm.
Sở Lệnh vốn chỉ cảm thấy kỳ quái mà thôi, nhưng ánh mắt hai người kia nhìn mình thật sự quá không thích hợp, giống như là kinh ngạc, khinh miệt, còn có một loại châm chọc khó hiểu, làm cho cậu cảm thấy thập phần không thoải mái. Cậu ý thức được có thể có liên quan đến Hàn Cố, thế là bước chân vốn định bước vào thang máy xoay một hướng, lặng lẽ đi theo.
Hai người kia sau khi đi ra cửa lớn, không có lập tức rời đi, mà là đi đến một khóc khuất.
Sở Lệnh không ra khỏi cửa lớn, trực tiếp đi vào trong góc, nơi đó vừa vặn là khu nghỉ ngơi, cậu tìm một chỗ ngồi cách hai người gần nhất, mở cửa sổ nghe lén, cũng đem chậu hoa bên cạnh kéo tới che khuất tầm mắt hai người có thể nhìn vào bên trong.
Một trong số họ nói, ” Cậu có ngửi thấy không?” …… Là Omega được đánh dấu, trên người cậu ta có khí tức Hàn Cố lưu lại. ”
Một người khác không chút khách khí cười nói: ” Hắn cũng có ngày hôm nay. ”
” Tiểu tử kia im lặng, tôi còn tưởng rằng lần trước thuốc kia không có tác dụng.”
Sở Lệnh khi nghe đến đó cơ hồ ngây ngẩn cả người.
Ngoài cửa sổ hai người kia còn đang lải nhải không ngớt.
” Đại khái là hương vị Omega kia quá yếu, chúng ta mới không chú ý tới trên người Hàn Cố. Nhưng những gì cậu đã làm thực sự đủ độc. ”
” Là hắn ép tôi. Con gái duy nhất của Tiền đổng đã coi trọng hắn, nếu để cho hắn leo lên Omega quyền thế này, về sau chúng ta sẽ bị áp một đầu.”
” Cậu còn đang ghi hận chuyện tổn thất của công ty lần đó chứ gì.”
Người nọ hừ một tiếng, ” Đừng nói đến chuyện này, lại nói tiếp liền làm cho người ta nổi giận. Omega vừa rồi có lai lịch gì? ”
“…… Chưa từng thấy qua, hẳn là không có lai lịch gì, có lẽ chỉ là một nhân viên bình thường. ”
” Như vậy là tốt rồi.”
” Lần này như cậu mong muốn, tiền đồ của hắn không sai biệt lắm liền dừng lại ở đây.”
Hai người lại cười hì nói chuyện một hồi mới rời đi.
Mà Sở Lệnh lại cảm thấy cả người rét run, ngồi ở đó cũng không nhúc nhích.
Cuộc đối thoại vừa rồi, nếu như cậu không nghe lầm, hẳn là bọn họ hạ thuốc cho Hàn Cố, rồi mới…
Sở Lệnh không biết ngồi ở đó bao lâu, người xung quanh đi tới đi lui, nhưng cậu cảm giác cả thế giới đều xa lạ đáng sợ, thẳng đến khi một hơi thở quen thuộc tiếp cận, cậu mới chậm rãi phục hồi tinh thần.
Cậu ngẩng đầu liền nhìn thấy Hàn Cố đầu tiên, hai hàng nước mắt liền chảy xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.