Từ Nam Phương lúc này đã bật khóc nức nở: “Phu nhân, phu nhân đừng đuổiNam Phương đi!”. Giọng nói của cô khàn đặc, sự tủi thân vàkhiếp sợ trong đó khiến Liên Trân và Liên Hương không khỏi nhìn nhau hảhê.
Tam phu nhân vẫn dửng dưng, hòan toàn không để ý tới tiếngkhóc lóc, van xin của Từ Nam Phương, mà chỉ nói với Hạ Giáng Tư: “Chúngta dẫu sao cũng được coi là một phần của nhà họ Hạ. Người nhà họ Hạđương nhiên không dễ dàng để kẻ khác bắt nạt được. Bản thân mình khôngthể nói năng bừa bãi thì lại càng không cho phép kẻ khác nói một đằng,làm một nẻo! Con nên nhớ cho mẹ điều này”. Những lời này rõ ràng là bàta cố ý nói cho Hạ Giáng Tư nghe, nhưng thực chất lại nhằm vào Từ NamPhương: “Đây không phải là cái chợ, ai muốn vào thì vào, muốn ra thì ra, thực sự không coi nhà họ Hạ chúng tar a gì! Nên thưởng thì phải thưởng, đáng phạt thì phải phạt! Huống chi, mẹ chỉ đang phân công việc màthôi!”.
Nghe tam phu nhân nói vậy, toàn thân Từ Nam Phương mềmnhũn đến nỗi suýt té xuống đất. Bà ta đã quyết tâm không mang cô đi cùng đến thành phố T, nhưng cô không thể không đi! Cô ngẩng đầu, ngước đôimắt đẫm lệ lên nhìn thẳng tam phu nhân đang ngồi sững như núi Thái Sơn,cắn răng một cái, than khóc: “Phu nhân, xin phu nhân đừng đuổi cháu đi!Nếu không, nhất định cháu sẽ bị giết chết! Cháu không muốnchết, không muốn chết… huh u hu…”.
“Giết? Ai muốn giết chị?”, HạGiáng Tư nghe vậy không tránh khỏi kinh ngạc. Đúng như mong muốn của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-vuot-thoi-gian/1617709/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.