Sáng sớm hôm sau, Diệp Phi Vũ đưa Từ Nam Phương về nhà họ Hạ. Từ khinghe cô nói rõ ràng quyết tâm của mình, quan trọng nhất là cô đã nói cho anh về nơi chôn cất mình bốn trăm năm trước, Diệp Phi Vũ đã không cònkhuyên nhủ cô bất cứ điều gì nữa.
Phải nói là, Diệp Phi Vũ một mực giữ thái độ xa cách với cô, vẻ mặtkhông chút biểu cảm. Chỉ có điều, khi đưa cô tới nơi, anh ta lại lịch sự nói với cô một câu “tạm biệt”. Từ Nam Phương hoàn toàn không hiểu rõtâm trạng suy sụp của Diệp Phi Vũ lúc này, rõ ràng quyết định quay vềcủa cô đối với Diệp Phi Vũ chỉ có lợi chứ không có hại, vậy thì chẳng lẽ anh ta đang thực sự suy nghĩ và lo lắng cho cô sao?
Diệp Phi Vũ là người vậy sao?
Trong cuộc nói chuyện đêm qua, việc anh ta liều mình cứu cô rõ ràng không giống như đang đóng giả.
Từ Nam Phương không đoán già đoán non về Diệp Phi Vũ nữa, nếu cô quyếtđịnh quay về quá khứ thì chỉ có thể tiếp tục đi con đường này mà thôi.
Khi Từ Nam Phương vừa xuất hiện trong khuôn viên phủ họ Hạ với bộ dạngtiếu tụy, đám người hầu đều nhìn cô bằng ánh mắt hả hê, thậm chí có vàingười còn thì thầm với nhau trông rất kỳ quái, nhưng lại cố tình để lộcho cô nghe thấy: “Cứ tưởng con hồ ly tinh này không về nữa chứ! Khôngngờ còn dám vác mặt về đây, đúng là không biết xấu hổ”.
Từ Nam Phương không để ý tới họ, đi thẳng tới vườn Thanh Tông tìm HạGiáng Tư.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-vuot-thoi-gian/1617708/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.