Diệp Phi Vũ ngồi một bên nhắm mắt làm ngơ, cũng không rõ lúc này cảm xúchiện tại của mình là gì. Trong mắt anh, Thượng Quân Trừng rõ ràng đangmuốn giúp Từ Nam Phương, rõ ràng không rời bỏ đuợc Từ Nam Phương, nhưnglại cố chấp tỏ ra thờ ơ và bực bội.
“Cái gì đây?”, Từ Nam Phương không nhận lấy.
“Hai triệu tệ, cô cầm đi!”, Thượng Quân Trừng quay đầu đi chỗ khác mà nói, cứ như nói chuyện với không khí vậy.
Nhưng Từ Nam Phương vẫn không chịu cầm. Điều này khiến Thượng Quân Trừng nhịn không được rốt cuộc vẫn phải quay đầu lại. Anh cố gắng kìm ném lửa giận trong lòng: “Sao? Chê ít à? Rốt cuộc cô muốn bao nhiêu tiền mới vừalòng?”.
Thượng Quân Trừng vừa nói, bàn tay cầm tấm séc vừa runlên, anh ném tấm séc vào người Từ Nam Phương. Mảnh giấy còn chưa chạmtới người cô thì đã bay lên một vòng rồi chậm rái rớt xuống sân. ThượngQuân Trừng thật sự không biết lòng tham Từ Nam Phương rốt cuộc lớn đếncỡ nào. Trong mất anh ta, Từ Nam Phương chỉ là một kẻ đáng thương cầntiền, vì muốn có tiền mà không có chuyện xấu xa nào là không dám làm,vậy mà đến khi anh dâng tiền tới tận mặt thì cô lại không hề cảm kích.
Từ Nam Phương cúi xuống nhặt tấm séc, trả lại cho Thượng Quân Trừng:“Không phải vấn đề tiền. Mỗi người đều có một con đường riêng, tôi nghĩ, Thượng tiên sinh đã can thiệp quá sâu vào chuyện của tôi rồi”.
Câu nói của cô suýt nữa khiến Thượng Quân Trừng chết nghẹn.
Xe của người giúp việc đã tới, đang dừng ngoài cổng khu chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-vuot-thoi-gian/1617700/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.