Diệp Phi Vũ không lên tiếng, cơ thể vẫn run rẩy không ngừng. Từ Nam Phươngmuốn đẩy ra mà vô ích, đành phải ngối bên cạnh trấn an anh ta, dùngthính giác và cảm giác để cảm nhận sự tồn tại của người đàn ông bên cạnh mình. Vị “đồng mình” khiến cô không dám khinh thường, khiến cô đôi lúckhông phân định rõ được địch ta, lúc này lại như một chàng trai yếu đuối nhu nhược.
Dựa vào kinh nghiệm của Từ Nam Phương, Diệp Phi Vũchắc chắn mắc chứng sợ bóng tối. Có thể lúc nhỏ, bóng tối hắc ám đã đểlại một nỗi ám ảnh kinh hoàng nào đó trong ký ức của anh ta, thế nên bây giờ anh ta mới có phản ứng mạnh đến vậy.
“Anh để tôi ra xem làmthế nào mở được cửa?”, Từ Nam Phương lay lay cánh tay Diệp Phi Vũ. Cứngồi chờ chết thế này không phải là tính cách của cô, cho dù cô cũngkhông biết cách mở cửa thang máy.
Nhưng Diệp Phi Vũ vẫn cố sức tóm chặt cánh tay cô: “Đừng… đừng bỏ tôi lại một mình!”.
Giọng nói run rẩy này khiến Từ Nam Phương dừng chân, đây chính là tên ngụyquân tử chỉ biết lợi dụng người khác, chỉ biết bày mưu tính kế hại người khác ư? Câu nói cô vừa nghe thấy vốn dĩ là một lời cầu cứu của đứa trẻđi lạc, một thằng bé tội nghiệp, bơ vơ. Mặc dù Diệp Phi Vũ có ghê gớmđến mức nào đi chăng nữa thì lúc này anh ta cũng chỉ giống như một đứatrẻ, đã chạm vào lòng thương người của Từ Nam Phương.
Không thấyrõ khuôn mặt Diệp Phi Vũ lúc này, nhưng Từ Nam Phương có thể tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-vuot-thoi-gian/1617699/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.