Từ Nam Phương mỉm cười: “Vâng, thiếu gia, Nam Phương chỉ thuận miệng nóibừa! Nhưng mà, thiếu gia có gì cần, Nam Phương luôn sẵn lòng nghĩ cáchgiúp thiếu gia”. Vốn đã đạt được mục đích, Từ Nam Phương liền dừng lại,không nói tiếp.
“Hừ!”, không đợi Từ Nam Phương nói hết câu, HạGiáng Tư đã đi ra phía cửa, vừa mới đẩy cánh cửa ra đã trông thấy haingười hầu mặc áo màu tro đứng khoanh tay chắn trước lỗi đi. Họ thảnnhiên nhìn Hạ Giáng Tư, rồi giữ chặt cánh cửa.
“Để rôi ra ngoài!”, Hạ Giáng Tư bực bội ra lệnh, cậu ta muốn xông ra nhưng hai người hầu đứng vững như núi Thái Sơn.
“Phu nhân đã dặn, khi nào thiếu gia chép xong một trăm lần tổ huấn mới được ra”.
Hạ Giáng Tư biết mình cứng đầu không được, liền giậm chân nói: “Tôi đói,tôi phải đi ăn”. Cậu ta vừa dứt lời, một cô người hầu xách theo hai cậplồng thức ăn đứng ngoài cửa nói: “Thiếu gia muốn ăn gì? Xem mấy thứ nàyxem, nếu không thích, ở nhà bếp…”.
Không đợi cô ta nói hết, HạGiáng Tư đã đóng sầm cửa lại. Vừa quay vào trong cậu ta đã trông thấy Từ Nam Phương nhặt những cuốn Kinh Phật lên xếp ngay ngắn lại trên giásách từ lúc nào.
“Này, chị định chép một trăm lần thật đấy à? Chị coi mình là học sinh tiểu học chắc? Hay là đang học viết thư pháp?”, Hạ Giáng Tư nhìn bộ dạng Từ Nam Phương giống như đang chuẩn bị mài nghiênmực mới. Trong mắt Hạ Giáng Tư, cái việc chép phạt này thực sự là mộtviệc ấu trĩ.
Từ Nam Phương không quay đầu lại, vừa thu dọn cácthứ vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-vuot-thoi-gian/1617693/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.