Sau chuyện vừa rồi, Dương Tuyết giáng cho hắn không phải là một cái tát, mà là khoảng không im lặng. Cô suy nghĩ về giây phút mới nãy, mặt hơi nóng lên, không biết đối mặt với hắn như nào nên cô giận luôn.
Toàn chiếm tiện nghi của con gái nhà người ta, mặc kệ hắn.
Ngồi liu hiu, cô dần chìm vào giấc ngủ.
Chim hót líu lo, từng tia sáng xuyên qua ngọn cây xanh biếc chiếu vào trong hang, chạm tới đôi mắt nhắm nghiền của cô.
Dương Tuyết hơi nhăn mày tỉnh giấc, dần dần nhìn rõ mọi thứ, liếc tới chỗ nằm của Mạc Niên hôm qua, không thấy hắn đâu.
Cô ngồi dậy đi ra ngoài, thấy hắn đang dò đồng hồ định vị của mình.
Hai dấu chấm đỏ ngày càng xích lại gần nhau, có nghĩa là Tinh Kỳ sắp tới.
Không lâu sau đó, Tinh Kỳ đã tới, sau lưng vác theo cái ba lô to đùng, suy đoán trong đó hẳn có rất nhiều đồ ăn đi.
"Sao rồi, hai người ổn chứ?", Tinh Kỳ vừa dứt câu, liếc qua thằng bạn của mình, ẩn hiện là một vết rạch sau lưng được xử lí cẩn thận nhưng do không đủ vật dụng nên nhìn có phần sơ sài.
"Tôi vừa tìm được một lối đi khá kín đáo, an toàn, chuẩn bị nhanh chúng ta còn xuất phát"
Anh thúc giục hai người, bỏ lỡ thời gian tốt là tội đáng chết.
Thanh Dược đã được anh đưa đi an toàn, sau khi vụ tàn sát đó kết thúc, chúng mở cửa đảo như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn niềm nở hệt lúc mọi người mới đến.
Thanh Dược cũng biết ý mà về trước, không đi theo làm phiền anh, nhưng trước lúc rời nhau, cô ta có nắm lấy áo anh bảo anh cẩn thận, anh không quen đụng chạm với người lạ.
Rất nhanh Tinh Kỳ chỉ gật đầu cho qua rồi đi ứng cứu bọn Dương Tuyết.
Do có vết thương nên làm chậm tốc độ chạy của hắn, may là kế bên có cô dìu dắt. Đằng trước là Tinh Kỳ dẫn đường.
Cuối cùng, họ lẩn vào một đoàn người, là các sinh viên về đợt 2, vừa bước ra cửa tử nên có tinh thần bất ổn.
"Đảm bảo số lượng trên 700 chưa?"
"Thưa ngài, đã đạt tiêu chuẩn"
Người đàn ông trung niên ngồi tựa vào ghế gật gù hài lòng, khóe môi ông ta nhếch lên đầy xảo quyệt.
"Tiếp tục tổ chức thêm vài hoạt động kích thích"
"Nhưng thưa ngài, tôi có ý kiến này"
Lâm Bình phất tay ra hiệu.
"Một vài thành phần nhỏ của thế hệ sinh viên bây giờ đang bắt đầu nghi ngờ và lẻn vào điều tra trường của chúng ta"
Ông ta bật cười một cách đầy khinh thường và mỉa mai, "Bọn chúng thì làm được gì chứ, chỉ là cài con tép dư âm của bọn đi trước thôi. Hơn nữa, chúng ta còn nhiều con bài. Ông cứ lo việc của mình trước đi"
Vài tuần sau, cả hai đã thực hiện xong nhiệm vụ. Dương Tuyết ngóng trông ngày này rất lâu rồi.
Hệ thống theo như quy củ hiện lên chúc mừng, sau đó, nó chưa vội ra nhiệm vụ tiếp theo mà tặng cho hai người một phần thưởng.
Hệ thống bày tỏ sự thật, nhưng vẫn thần thần bí bí không chịu tiết lộ hết.
"Hòn đảo hôm trước có một kết giới ngăn cấm các linh hồn không trong sạch hay những thứ siêu thực bước chân vào, thì hai kí chủ thử nghĩ xem, có điều gì đó đáng ngờ để họ làm vậy, đúng chứ?"
"Thành ra nhiệm vụ tiếp theo của hai người là đến đó điều tra"
Vậy nãy giờ thứ nó nói tới không phải là phần thưởng sao, thường thường các phần thưởng sẽ là lời tiên tri dự đoán trước.
Chưa đợi có tiếng trả lời, nó chen vào khoảng trống lặng.
"Sau đây mới là quà chúc mừng vượt ải"
Đi sau giọng hoan hô là thứ ánh sáng lấp ló từ từ hiện lên, "Áo tàng hình, mặc bộ này vào, hai người có thể nhìn thấy nhau nhưng người khác không thể nhìn thấy hai người, rất thú vị đúng không"
Nó cười thỏa mãn, cô và hắn đều bất ngờ nhìn nhau, thế giới của nó tiên tiến đến vậy ư.
Hai người cầm áo choàng lên ngắm nghía một hồi, chỉ là một tấm vải màu trắng, tuy có hơi đơn điệu nhưng chức năng của nó thì không, thứ này có thể giúp ích trong rất nhiều việc.
Sắp tới, cô và hắn phải sắp xếp dành ra chút thời gian để tiến hành điều tra, sẵn tiện Mạc Niên bàn bạc với Dương Tuyết về bản đồ anh đã vẽ trong 4 ngày ở Dandralia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]