Chương trước
Chương sau
Mạc Niên nhốt mình trong phòng tối, đôi tay cầm dao tỉ mỉ, cẩn thận cắt gọt từng đặc điểm của mặt nạ dịch dung.

Còn cô ngồi kế bên tần mẫn quan sát học theo hắn, kĩ thuật này đúng là rất khó, nhưng cô thấy điều đáng nể là hắn lại thực hiện được dễ dàng.

Ban đầu cô loay hoay mãi vẫn chưa tạo ra được chiếc mũi giống y đúc người trong ảnh, trải qua nhiều lần thất bại, cô đã dần hoàn thiện tay nghề của mình hơn.

Chiếc mũi được khắc ra không khác người thật là bao.

Vừa cầm nó vừa ngắm nghía, cảm thấy bản thân làm việc cũng không tồi thì cô cảm nhận được cái nhìn thoáng qua của ai đó, "Kĩ thuật của cô còn kém lăm"

Nói rồi, Mạc Niên đoạt lấy cái mặt nạ trong tay cô nhanh nhẹn chỉnh sửa lại, giờ thì mới được gọi là hoàn hảo.

"Đây, cái này là của cô"

Dương Tuyết hơi ngơ ra, hắn quả thực là chuyên nghiệp, làm xong rất nhanh, cô đành bắt lấy, không do dự mà thử ngay tại chỗ, sau khi ém lại cho chuẩn xác, cô tiến nhanh tới cửa phòng vệ sinh.

Dương Tuyết kinh ngạc nhìn khuôn mặt phản chiếu trong gương, sờ lên ngũ quan của mình, cô lúc này như biến thành người hoàn toàn khác, một chút kẽ hở cũng không có.

Cô cười thích thú, miệng lẩm bẩm, "Y như phẫu thuật thẩm mỹ vậy"

Ngày khởi hành, xe đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi điểm danh và xuất phát.

Đám người cười đùa vui vẻ, háo hức cho chuyến đi tới hòn đảo mơ ước.

Khâu lên xe này khá dễ dàng, không cần phải qua giám sát kiểm duyệt gì nhiều.

Cô và hắn thuận lợi trà trộn, lẩn khuất trong đám đông.

Từ xa, cô bắt được hình dáng Thanh Dược trong tầm mắt, cậu ấy đứng một mình lẻ loi, ánh nhìn kiếm tìm người bạn thân quen ở xung quanh.

"Này, đang nhìn gì vậy?", hắn đè cái vành mũ lưỡi trai của cô xuống làm cô bị



che mắt tầm nhìn.

Mạc Niên gây ảnh hưởng tới tầm nhìn quan sát của cô, rất nhanh Dương Tuyết đẩy tay hắn ra.

"Không có gì, chỉ là có mong chờ, không biết họ sẽ chiêu đãi chúng ta bằng bữa tiệc gì"

Cô nghĩ có thể là một bàn tiệc đẫm máu vào một trong 4 buổi nào đó.

Nghĩ đến đây, người cô không khỏi rùng mình một cái, Mạc Niên thấy vậy thì nhếch khóe môi.

Lá gan xem ra có chút nhỏ.

"Hộc hộc"

"Bộp", một cái đập nhẹ vào vai làm Thanh Dược bừng tỉnh khỏi cơn mơ màng giữa biển người.

"Ai đó?"

Cô theo phản xạ quay nhanh người lại, đứng đằng sau không ai khác là một chàng thiếu niên trẻ trung đang thở dốc.

Mái tóc cắt ngắn hơi rủ xuống mắt, đôi môi vì hô hấp gấp gáp như được phết qua một lớp kem dâu hồng nhạt, gọng kính cũng không che được vẻ đẹp điển trai, ngược lại càng tôn lên chiếc mũi cao thẳng tắp của người đó.

Môi cô hé mở, đôi mắt không ngừng dao động trên người thiếu niên, run rẩy khó nói thành lời.

Cô không ngờ trong trường còn có tiểu thịt tươi như này, quá mức đẹp rồi.

"Cô là Thanh Dược đúng không?", cái giọng trầm trầm, mang chút sự nghịch ngợm của anh ngắt ngang mạch suy nghĩ linh tinh của cô.

"À...đúng", nãy giờ cô nhìn anh ta mà quên không để ý biểu cảm của mình, có lẽ nó đã đi hơi xa, mong anh không để ý.

"Thật tốt", người kia thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói tiếp, "Từ giờ tôi sẽ coi chừng cô"

"Coi chừng tôi?", cô đưa tay chỉ vào mình, trong đầu đồng thời hiện lên câu hỏi thắc mắc.



Người kia đáp, "Tôi tên là Tinh Kỳ, từ giờ cả hai chúng ta sẽ đi cùng nhau"

Tinh Kỳ sao, đầu óc cô vận hành thật nhanh, cô ngờ ngợ nhớ ra gì đó, hình như hôm trước có gặp qua anh đang đi cùng nhóm Dương Tuyết.

Phần lớn là đằng sau có sự sắp đặt của Dương Tuyết, biết cô đi một mình

không quen biết ai, sợ cô gặp nguy hiểm nên phái người tới.

Cảm ơn Dương Tuyết trong âm thầm xong, thì cái cảm giác tiếc nuối đột nhiên dâng lên, tự trách bản thân hôm trước lỡ bỏ qua một người ưu tú đẹp trai như vậy, cô cắn nhẹ vào môi.

Lại trộm lúc anh lơ đễnh nhìn sang chỗ khác mà ngắm anh, cô bất giác nở nụ cười.

Cô nghĩ mình yêu thật rồi.

"Vậy..., chưa kịp nói hết câu thì ngay tức khắc đã thấy Tinh Kỳ lấy quyển sách dày cộm ra nghiên cứu.

Cô ngây người ra, Tinh Kỳ nhanh chóng cảm nhận được ánh nhìn đó, anh nghĩ cô đang bàng hoàng.

Định bụng mở miệng xin lỗi vì anh bận tìm hiểu vấn đề học tập nên không thể tiếp chuyện với cô nhiều được thì lúc thấy rõ gương mặt cô.

Mắt sáng như sao, dán chặt lên người anh.

Tinh Kỳ chưa yêu bao giờ, không biết ánh mắt đó là gì, thành ra anh nhún vai mặc kệ Thanh Dược rồi tiếp tục công việc của mình.

-Anh ấy là mọt sách sao?

Giọng nói trong đầu cô vang lên đầy run rẩy, trên đời này cô thích nhất là kiểu như anh, nét giỏi giang, đẹp như thư sinh cấm dục đều hiện về một chỗ.

Tim của cô đập mạnh như tiếng trống dù đã cố kiềm chế lại.

Sau một hồi lẻo đẻo sau lưng Tinh Kỳ, cô đã ngồi vào xe lúc nào không hay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.