Hù... 
Lạc Đình quay lại trề môi: 
- Dẹp trò đó đi. Tao thấy mày ngay từ ngay đầu hẻm rồi, con quỷ. 
- Trời! Lợi hại thật nha. Mày ở trong nhà sao nhìn thấy tao? 
- Vậy mới hay. 
Hải Yến đến đứng bên cạnh cửa sổ. 
- Hay cái con khỉ! Đứng đây nhìn ra đường thấy tới tận đâu nữa là. 
Cô hất mặt: 
- Đang mong ngóng chàng à? 
- Chàng nào? 
- Coi cái mặt giả vờ của mày kìa, dễ nổi cáu không. 
- Thật chứ bộ. Tự nhiên mày bảo chàng. Tao đâu có biết chàng nào đâu mà trông với ngóng. 
- Vậy gã Hoàng Bách Nguyên là ai? 
- Ờ thì... là Hoàng Bách Nguyên. 
- Tao tức lên rồi đó nghe. 
Lạc Đình bỏ đến giường ngồi. 
- Mày vô duyên vừa thôi. Tao và ông ta có quan hệ gì với nhau đâu. Có chăng chỉ là nhân viên với ông chủ. 
- Đó là sự thật? 
- Ừ. 
- Vậy... 
- Vậy vậy cái gì? 
- Anh Nguyên yêu mày mà. 
- Đó là chuyện của ông ấy. 
- Thế còn mày? Không phải mày cũng yêu anh Nguyên anh sao? 
- Đúng! 
Lạc Đình gật đầu: 
- Nhưng tao đã cố để không biểu lộ. 
- Tại sao? 
Hải Yến nhíu mày: 
- Tao cần một chút thời gian, Hải Yến ạ. 
- Thời gian? 
- Phải. 
- Mày không tin Bách Nguyên? 
- Tin chứ. 
- Vậy thì sao phải cần thời gian? Thật ra mày đang suy tính gì? 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-tinh-yeu/2859795/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.