Đêm nay nhà họ Thẩm rất yên tĩnh. Bình thường Thẩm Bách Văn và Phù Lam đã hiếm khi cãi nhau, huống hồ là cãi lớn như trận hôm nay. Những người khác trong nhà đều lặng lẽ biến mất, không dám quấy rầy.
Sau khi cãi nhau xong, Thẩm Bách Văn cũng không đến gặp Thẩm Hàm Cảnh mà đi đường vòng ra ngoài, chỉ bảo quản gia chuyển lời cho cô ta, bắt cô ta mấy tháng tiếp theo phải ở yên trong nhà, tự vấn lương tâm, ngay cả thẻ cũng bị tạm khóa.
Thẩm Hàm Cảnh chỉ im lặng lắng nghe, đợi quản gia nói xong mới thấp giọng hỏi một câu: “Bố tôi đâu rồi?”
Nghe xong những lời này, cô ta dường như không hề phản đối, chỉ muốn gặp bố mình.
Quản gia hỏi: “Cô tìm ông chủ có chuyện gì không?”
Thẩm Hàm Cảnh c ắn môi dưới, thì thầm: “Tôi muốn xin lỗi ông ấy.”
Quản gia im lặng một lúc rồi nói: “Chắc bây giờ ông chủ không muốn gặp cô đâu.”
Tuy rằng Thẩm Bách Văn không dặn dò gì nhiều, nhưng sau khi hai vợ chồng cãi nhau ông cũng không thèm về phòng, chứ đừng nói là đến gặp cô ta.
Bản thân quản gia cũng tự thấy được điều này.
Nghe vậy, người vốn nói ít lại càng trầm mặc, hai mắt cũng đỏ hoe, thoạt nhìn rất đáng thương và bất lực.
Nói xong, quản gia không nán lại lâu, khẽ gật đầu rồi xoay người rời đi.
Lúc Thẩm Hàm Cảnh được đưa về từ trại trẻ mồ cô, cô ta nhỏ nhắn như một cái bánh bao, Thẩm Bách Văn còn đích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-tan-hon/3518436/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.