Chúng tôi tiếp tục cuộc chiến tranh lạnh dai dẳng. Trong khoảng thời gian đó, tôi nhận được một buổi chụp hình mới… với Đức. Thật không thể tin nổi đúng không? Chưa nói đến bạn chụp quá trời nổi tiếng, chỉ riêng tiền nong là đã đủ lóa cả mắt rồi. Tôi vốn định từ chối nhưng mẹ tôi lại cứ khăng khăng bắt phải tham gia, thế là chủ nhật tuần đó, tôi đã có 1 buổi chụp hình nhớ đời.
Buổi chụp lấy đề tài thanh xuân, nữ sinh mặc áo dài trắng, còn nam sinh thì mặc áo sơ mi và quần tây. Mặc dù đã nhìn thấy Đức nhiều lần trên báo chí, nhưng ở ngoài đời, anh ta còn đẹp trai hơn gấp bội. Cái vẻ đẹp khiến người ta muốn ngắm mãi không thôi! Nói trắng ra, trong khoảnh khắc đó, tim tôi đã lỗi một nhịp.
Nhưng đúng như Thiên Mỹ nói, Đức lạnh lùng tới mức sang chảnh. Khi tôi chào anh ta, ta cũng chỉ gật đầu một cái rồi thôi! Tới lúc tôi thay áo dài xong, anh ta nhìn thấy và nói thay cho tôi một đôi giày cao gót hoặc giày độn đế. Tôi hỏi tại sao, thì Đức thản nhiên bảo do tôi lùn, chụp với anh ta thì bức ảnh trông mất cân xứng.
Thế là tôi đành phải đi thay một đôi giày khác, nhưng lần này anh ta lại bắt bẻ đầu tóc tôi. Anh ta nói mặt tôi hơi tròn, nên xõa tóc ra và uốn cụp nhìn mặt trông nhỏ hơn. Khác gì anh ta chê tôi béo?
Lúc đó, tôi bắt đầu khó chịu dần lên. Cho tới khi anh ta lại nói nên đổi sang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-sieu-than-bi-cua-lo-lem/2848050/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.