Xin chào ! Tôi là Quỳnh Trâm.
Bạn biết không, đã mười mấy năm rồi tôi chưa cầm bút viết. Hôm nay khi quyết định viết mấy dòng này, tôi mới thấy nét chữ mình vẫn như ngày nào, vẫn như cái ngày hoàng kim tươi đẹp nhất của mình năm ấy. Tôi muốn kể một chút, về những câu chuyện cũ của mình – những câu chuyện mà tôi đã phải mất rất lâu mới có thể nhớ ra, và cũng đã phải đánh đổi rất nhiều thứ để có được nó.
Tôi nhất định sẽ viết hết ra, để không bao giờ lãng quên chúng nữa, cũng không bao giờ bị lung lạc với những thứ từ bên ngoài. Bởi vì sẽ luôn có NHỮNG CÂU CHUYỆN CŨ nhắc nhở tôi…
Tôi có một người bạn thân chơi với nhau từ cấp hai, đến tận cấp ba. Người đó tên là Thiên Mỹ !
Mùa hè năm lớp 8, tôi theo bố mẹ chuyển vào Sài Gòn sinh sống, nghĩa là buộc phải chuyển trường theo. Gia đình tôi cũng thuộc dạng khá giả, nên xin cho tôi vào được một trường tư do người Pháp mở, một ngôi trường danh tiếng.
Ở đó, tôi quen được Mỹ– bạn cùng bàn của tôi. Mỹ là con lai giữa hai dòng máu Việt – Pháp, nhưng có lẽ là Việt nhiều hơn. Mỹ có mái tóc dài và thẳng, nó mềm tới kì lạ. Tôi nhớ lần đầu tiên khi được chạm vào nó, đã không kìm được lòng mà xuýt xoa mấy tiếng, vì nó mượt tới cỡ tôi cảm tưởng như đang chạm vào một mảnh lụa vậy. Thiên Mỹ - vẻ đẹp của bầu trời, quả là cái tên nói lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-sieu-than-bi-cua-lo-lem/2848048/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.