Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, Phương Anh quyết định chen ngangvào, mong rằng sẽ cắt đứt được mạch chuyện dang dở này: “Ôi, thôi nào.Huyền Nhung, em ngồi xuống đi kẻo tiếp viên ra lại nhắc nhở cho. Cònanh… à quên, tổng giám đốc, xin hãy bớt giận, em gái tôi chỉ là khôngbiết phát ngôn đúng thời điểm thôi, con bé là thư kí của ngài mà, hìhì.” Cô nở nụ cười trấn an hắn.
Trần Minh Quân phìcười. Nhưng rõ ràng hắn không cười vì thấy hài hước. Ngược lại, HuyềnNhung lại có cảm giác ấy, cô ta đang siết chặt tay lại hơn. Bởi vì cổtin rằng, hắn cười ngọt ngào như vậy vì Phương Anh, và có cái thái độ xa cách ngàn năm đó với cô ta, cũng chỉ vì Phương Anh nốt.
Huyền Nhung cũng cười, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống. Cái cười này, cũng không phải là cái cười vui vẻ gì cho cam.
Trần Minh Quân ngả người vào ghế, tiếp tục cười, rất khẽ khàng nhưng vẫn đủ để Phương Anh nghe thấy.
“Ruốt cuộc là nãy giờ anh cười cái gì vậy?” Cô quay sang, không khỏi tò mò.
Nghe cô hỏi, Trần MInh Quân lại quay sang, ghé vào tai cô thì thầm thậtnhỏ:“… Chắc cô đang tò mò muốn biết vì sao tôi đối xử với Huyền Nhungnhư vậy, đúng không?” Hắn chống cằm, ánh mắt nhìn cô cứ cái kiểu ‘tôibiết cả đấy nhé !’.
Phương Anh nheo hai mắt lại, nhìn hắn, rồi mới đáp: “Đúng vậy. Sao biết hay thế?”
“Thì cô đã nói với tôi ‘Em tôi không biết phát ngôn đúng thời điểm’, ý củacâu này của cô tôi hiểu. Cô còn nói ‘con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-sieu-than-bi-cua-lo-lem/2848016/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.