Huyền Nhung đi rồi, Phương Anh mới từ từ đứng dậy, phủi sạch quần áorồi mở tờ giấy ra, bên trong chẳng có cái gì khác ngoài hình vẽ…… mộtchấm đỏ. To đùng cách mạng. À quên, bên trái còn có chữ “Bo” bé xíu cùng màu nữa.
???
Vì cái này mà đêm qua cô ta mới khóc nức nở như vậy???
@@???
Không phải chứ, ruốt cục thì dấu chấm này có ý nghĩa gì mà cô ta lại sợ tới vậy??? Ax, gọi cho Thùy Anh xem nào.
...
“Dấu chấm đỏ rất to á?” giọng Thùy Anh lên có vẻ rất kinh ngạc.
“Ừ, vì nó mà Huyền Nhung khóc dữ lắm ! Cái chấm đó là sao, vì cô ta chorằng do tôi bày trò nên ắt hẳn cô ta phải có lý do nào đó mới cho rằngtôi làm chứ hả?”
“Ừm… Cái chấm đó được vẽ bằng gì?”
“Hình như là son ấy, ah, phí phạm quá đi.”
“Son? Này này, mau mau xuống gara đi…” Thùy Anh chợt nhớ ra gì đó.
“Để làm gì?”
“Cứ xuống đi, à, cô có biết cái nhà kho cũ cũ trong gara không?”
“Có, tôi còn có cả chìa khóa này.”
“Mau lấy xuống rồi đi vào nhà kho ấy đi, nhanh lên…” giọng Thùy Anh đầy vẻ gấp gáp,
Dù không hiểu chuyện gì, nhưng Phương Anh vẫn răm rắp làm theo, có vẻ Thùy Anh đã đoán ra được gì đó.
“Rồi, mở cửa nhà kho rồi, sao nữa?”
“Đi vào tìm cái bàn trang điểm mà có cái gương ấy…”
“Ừ ừ…” Cô dáo dác nhìn xung quanh, khi đã thấy cái bàn ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-sieu-than-bi-cua-lo-lem/2848010/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.