Hắn cá rằng Phương Anh nghe xong hẳn sẽ mừng rúm. Ai ngờ… Nhỏ đókhông những bĩu môi, còn lạnh lùng nói: “Tôi đã đang buồn rồi mà cứ trêu hoài, rảnh quá đấy.”
Harry xụ mặt: “Tôi có trêu cô đâu.”
“Thôi nha! =.= Anh mà giúp tôi thật thì không khéo tên vô lại Minh Quân kia lột da anh luôn đấy.”
“Hở? Tại sao?”
“Anh ta có CHỈ THỊ không ai được phép nói cho tôi biết vị thực khách bí ẩn kia là ai.”
“=.=! Chỉ thị cơ á. Nghe như kiểu thánh lệnh của Hoàng Đế tối cao ấy nhỉ? Không đáng sợ thế đâu bé ơi !”
“Dù gì tôi cũng không tin anh được.” Phương Anh xua tay: “Sao anh có thểphản bạn thân bấy lâu để giúp một người lạ như tôi chứ? Hay là anh táchợp với tên kia chơi tôi?”
Cô nhăn mặt. Harry phì cười, xoa đầu cô: “Tôi giúp cô thật mà.”
“Anh định giúp tôi như thế nào đây?”
“Quân cấm nói ra vị khách kia là ai, nhưng đâu có cấm… gợi ý.” Harry gian xảo nói.
“Gợi ý.” Phương Anh lầm bầm nhắc lại, rồi thốt lên thật to với vẻ mặt sung sướng: “Ừ nhỉ ! Đúng rồi.”
“Haha! Xem cô vui mừng kìa… Sao, còn nghi ngờ tôi trêu cô không?”
“Không có.” Phương Anh ngoan ngoãn lắc đầu, nắm lấy tay Harry như nắm phao cứu sinh: “Anh thật tốt bụng, hí hí hí.”
“Mỗi lần cô cười hí hí hí là tôi biết cô đang nịnh rồi . Miệng dẻo quá đấy.”
“Nịnh thay lời cảm ơn mà.” Phương Anh hào hứng vỗ vai Harry, đầy vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-sieu-than-bi-cua-lo-lem/2847985/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.