Trở lên căn phòng còn vương vấn mùi vị tình ái, nhưng bên trong không có ai cả, chỉ có một mình Liêu Bách Hà đơn độc, chủ nhân của căn biệt thự này đã rời đi.
Việc đầu tiên cô làm chính là vào phòng tắm vệ sinh thân thể cho mình. Bộ quần áo dơ bẩn trên người được cô cởi ra, đứng trước gương, khuôn mặt và thân thể của cô thảm hại chưa từng có, chằng chịt những dấu hôn đỏ chót, đặc biệt là bầu ngực còn in hằn dấu tay của ai kia.
Bách Hà bước ra, trên người chỉ quấn chiếc khăn tắm, bởi vì trong đây không có quần áo để mặc.
Lúc này, truyền tới tiếng gõ cửa, cô đi ra, lên tiếng hỏi trước:
“ Ai vậy? ”
“ Là tôi đây. ”
• Cạch...
Nghe giọng nói của bà Du Vân, Bách Hà mới dám mở cửa, bởi vì trên người chỉ quấn chiếc khăn nên cô mới e dè, sợ người gõ cửa là thuộc hạ lên tìm Nam Cung Nhật Đăng, như vậy thật không hay chút nào.
Bà Du Vân bước vào, hết nhìn Liêu Bách Hà rồi nhìn tới quần áo của ai đó lung tung dưới nền, sau đó nhìn lên trên chiếc giường thấy chăn gối lộn xộn, dường như bà ấy đã biết chuyện gì vừa xảy ra trong căn phòng này.
Thu lại ánh nhìn ấy, bà kéo chiếc vali về phía trước, lên tiếng:
“ Vali của cô! ”
“ Cảm ơn!...Dì có nhận ra không? ”
Nhận được câu hỏi của Bách Hà, bà Du Vân gật đầu, đem mọi chuyện đêm hôm đó thành thật kể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-nguy-hiem-xin-anh-tha-thu/2871508/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.