Bảy giờ sáng, Liêu Bách Hà mơ màng thức giấc, sau đó vươn vai cho thoải mái và tỉnh táo. Ngồi dậy, bàn tay giữ lấy chiếc chăn ở ngực xoay qua xoay lại tìm kiếm nhưng chẳng thấy Nam Cung Nhật Đăng ở đâu.
Xuống giường, lê lết tấm thân trần trụi chằng chịt dấu hôn do người đàn ông đêm qua để lại, uể oải đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Hơn 20 phút trở ra, Bách Hà xuống nhà tìm kiếm, càng bước cô càng nghe rõ ràng rành mạch cuộc trò truyện buổi sáng của ông Kim và anh, sau đó nép vào trong góc khuất tiếp tục theo dõi.
“ Nhật Đăng, con nên suy nghĩ kỹ càng, đừng giống như cậu và ba con. ”
Cả đêm qua, ông Kim không tài nào chợp mắt được, bởi thương và quá đồng cảm với hoàn cảnh của Nam Cung Nhật Đăng. Ông sợ anh sẽ đi vào vết xe đổ của ông ngày trước, cả đời chẳng biết làm sao quên được.
“ Cậu à, con chẳng thể buông tay được Bách Hà. ”
Ánh mắt của ông Kim trở nên mông lung, sương mờ bao vây muốn khuất lấp hết cảnh vật phía trước, ông ấy cũng là một người rất yếu đuối và nặng tình.
Nghèn nghẹn lên tiếng:
“ Nếu thời gian quay ngược trở lại, cậu sẽ buông tay mẹ của Thịnh Hàm, không để cho bà ấy ra đi khi chỉ mới 24 tuổi. Ít nhất, cậu còn được nhìn thấy bà ấy... hự...”
Nhắc đến mẹ của Kim Thịnh Hàm, người con gái ông thương, ông Kim không kiềm được cảm xúc, gục mặt xúc động bật khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-nguy-hiem-xin-anh-tha-thu/2871442/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.