Chương trước
Chương sau
Quả thật, những phút cuối đời, bà ấy thực sự đã biết lỗi!

“ Đúng là con có phần vô tâm với Nhật Đăng, con không phủ nhận. Thế nên, hiện tại con đang cố gắng bù đắp. ”

“ Bù đắp của con là thế này đây sao? ”

Ông Kim Tuân cười khẽ nhưng có thể khiến cho người khác sống lưng ớn lạnh, sợ hãi đến phát run. Đôi mắt già nua híp nhẹ, nắm lấy cây gậy chống nâng lên chỉ thẳng vào người của Liêu Bách Hà không chút kiêng dè, nói tiếp:

“ Con có biết người phụ nữ này đã gây ra những chuyện gì chưa? Mọi chuyện đều xuất phát từ con, nếu nói đến người đáng chết nhất thì chính là con đấy, Thiên Bảo à! ”

Lúc này, Nam Cung Nhật Đăng không thể nhịn nổi, lên tiếng bảo vệ ba mình:

“ Ông, để nhắc về chuyện năm xưa, ba cháu không sai hoàn toàn. ”

Ông Nam Cung xúc động chợt nhìn sang anh, bởi vì cuối cùng con trai cũng đã thấu hiểu nỗi khổ của ông. Ông cũng chẳng muốn mình là người chồng tệ bạc, khốn nạn, nhưng trái tim không hướng về bà Kim thì ông biết phải làm sao. Đâu phải ông chưa từng cố gắng, thậm chí sinh con mục đích để cho mối quan hệ được gắn kết, biết đâu ông sẽ động lòng và yêu bà.

“ Vậy người sai là ai, mẹ cháu ư? ”

“ Ông có thể nào nói chuyện lí lẽ một chút được không? Tại sao lúc nào cũng cho mình là đúng, người khác là sai. ”

Thấy Nam Cung Nhật Đăng sắp mất kiểm soát, hỗn hào với người ông của mình. Liêu Bách Hà dùng bàn tay còn lại lay lay người anh ám hiệu, nhỏ giọng:

“ Nhật Đăng, anh bình tĩnh chút đi. ”

“ Anh đang rất bình tĩnh và những gì anh nói không hề sai. ”

Lúc này, ông Nam Cung nhìn anh ngầm ra hiệu, nghiêm giọng cất lời:

“ Nhật Đăng, không được hỗn hào với ông. ”

Dứt lời, ông quay sang nhìn ông Kim Tuân, tiếp tục lên tiếng:

“ Ba à, Nhật Tuệ bà ấy chỉ có duy nhất một người con trai. Lúc còn sống, Nhật Đăng chính là tâm can của bà ấy. Cưng chiều đến mức năm tuổi còn tự mình đút cơm và cho uống sữa, chẳng bao giờ xa quá hai ngày, lúc nào cũng ôm ấp bên người. Vậy nên, cứ để cho Nhật Tuệ chọn vợ cho con trai. Nếu như bà ấy không chấp nhận Bách Hà làm dâu, con sẽ lập tức bảo Nhật Đăng dứt khoát chia tay, nghe theo lời mẹ. Còn không, ba có thể nào tôn trọng sự lựa chọn và quyết định của Nhật Tuệ không? ”

Gia nhập vào Kim Bang và biết Kim Tuân từ năm 20 tuổi, chẳng lẽ ông không rõ tính tình và điểm yếu của ông ta. Ông biết nếu tiếp tục tính toán phải quấy chắc chắn sẽ nổi giận, thậm chí càng cương quyết hơn, chẳng bao giờ thuyết phục được. Hiện tại, cho dù ông trời xuống nói giúp cũng vô ích, huống chi là ông.

Nhưng, trên đời này chỉ duy nhất một người có thể làm lung lay và thay đổi quyết định của ông ta, chính là bà Kim. Ông ta thương con gái hơn cả tính mạng, chỉ cần điều bà ấy muốn chắc chắn sẽ nghe và làm theo.

Dù thế nào, cũng muốn đánh cược một lần, ông tin bà Kim sẽ chẳng bao giờ để cho con trai của mình phải sống trong đau khổ. Bà ấy chính là người thương Nam Cung Nhật Đăng hơn tất cả.

“ Con đang gài bẫy ta có phải không Thiên Bảo? ”

“ Đều do Nhật Tuệ có đồng ý hay không. Con trai của bà ấy, vốn dĩ nên để cho bà ấy chọn lựa con dâu. ”

Nam Cung Nhật Đăng và Liêu Bách Hà nhìn nhau lo ngại, bàn tay của cô càng lúc bấu chặt bàn tay của anh hơn. Trong lòng đang rất phức tạp và thấp thỏm không yên.

Ông Kim Tuân gật đầu đồng ý, lên tiếng:

“ Được, nếu Nhật Tuệ không cho phép, ta mong con có thể giải quyết triệt để chuyện này, đừng để ta phải tiếp tục phiền lòng. ”

“ Chắc chắn! ”

Lúc này, năm người đi lên phòng thờ trên tầng cao nhất của dinh thự, không gian vô cùng ấm cúng. Đứng trước bài vị của bà Kim là ông Nam Cung và ông Kim Tuân, phía sau ông ta luôn có thuộc hạ La Chước. Nam Cung Nhật Đăng và Liêu Bách Hà đứng nép sang bên cạnh, bàn tay cả hai đang run run lo lắng chờ đợi kết quả.

Trong tay của ông Nam Cung hiện tại có hai miếng gỗ hình bán nguyệt, đôi mắt rươm rướm chấp tay thành khấn, lên tiếng:

“ Tuệ, con trai của chúng ta nay lớn thật rồi, đã đến tuổi lập gia đình. Em thấy cô gái đứng bên cạnh con mình không? Em đồng ý cho hai đứa nhỏ kết hôn chứ? ”

Dứt câu, hai miếng gỗ trên tay của ông rơi thẳng xuống nền. Đột nhiên, khóe môi cong lên nụ cười, nhìn qua Nam Cung Nhật Đăng bằng ánh mắt rạng ngời, kết quả y như ông đã dự đoán trước đó.

“ Một lần nữa. ”

Sắc mặt của ông Kim Tuân tối đen, cực kỳ không hài lòng.

Nghe vậy, ông Nam Cung nhặt lại hai miếng gỗ một úp và một ngửa, khấn thêm lần nữa.

Kết quả vẫn là một úp và một ngửa.

Hốc mắt của Liêu Bách Hà đỏ au, vui mừng ôm chặt lấy cánh tay của Nam Cung Nhật Đăng.

“ Một lần nữa. ”

Ông Nam Cung mỉm cười, tiếp tục nhặt lên hai miếng gỗ, lần nữa gieo xuống.

Cuối cùng vẫn là như vậy!

Ông Kim Tuân hậm hực trong lòng, chẳng vừa ý với kết quả chút nào nhưng cũng không thể nuốt lời. Nhìn cả ba bằng ánh mắt không chút thiện cảm, chấp tay ra phía sau lưng chậm rãi bước đi, dõng dạc lên tiếng:

“ Ta tôn quyết định của con gái ta. ”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.