Reng...reng...
Tiếng chuông báo thức từ chiếc đồng hồ đang kêu vang lên thì đột nhiên có một bàn tay vươn ra vụt tắt đi.
"A... Sáng rồi sao...Trời lạnh thế này đúng là chỉ muốn ở nhà ngủ thôi...".Cô than thở nói.
Nhưng rốt cuộc cô cũng chỉ là một người làm công ăn lương thôi, không đi làm thì chỉ có nước cạp đất mà ăn.
Trần Linh nhanh chóng đứng dậy vận động nhẹ nhàng một chút vào sáng sớm để xua tan cơn buồn ngủ. Xong xuôi cô nhanh chóng thay đồ xuống lầu ăn sáng rồi chuẩn bị đi làm.
"Linh, mẹ nghĩ con nên gọi xe đi. Trời vẫn lạnh lắm, gió thổi suốt đêm qua vẫn chưa ngừng". Mẹ cô lo lắng nói.
"Vâng con đã gọi rồi. Ăn sáng xong thì xe sẽ tới, mẹ đừng lo". Cô đáp lại.
"Ừm, con cũng nhớ mặc ấm vào nhé."
"Vâng, con biết rồi ạ!". Dù sao thì cô cũng hai mươi mấy tuổi rồi mà mẹ vẫn nhắc cô như con nít hà.
Bước ra ngoài cửa, một chiếc xe đã đậu sẵn ở đó, Trần Linh liền vội vàng lên xe để không muộn giờ làm.
Hôm nay thành phố trông rất vắng người, hai bên đường ít người đến đáng thương, lâu lâu lại bắt gặp một vài công nhân dọn tuyết ở vệ đường cùng một vài chiếc xe đi lại trên đường cái. Không khí so với ngày hôm qua bớt nhộn nhịp đi hẳn, nhiệt độ giảm thấp ai nấy cũng chẳng muốn rời khỏi nhà.
Đang ngồi ngắm nhìn xung quanh trên xe thì đột nhiên điện thoại của cô rung lên, có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-khong-the-tiet-lo/2887617/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.