Bầu trời hôm nay không còn trong xanh mát mẻ nữa. Vừa mới tờ mờ sáng, lớp sương mù dày đặc đã bám víu khắp thành phố Trùng Khánh. Đến cả ánh nắng Mặt Trời cũng chẳng thể len lỏi vào thiên nhiên, một màu trắng đục ướt át bao vây cả trời Đông lạnh lẽo. Tấm áo của ai cũng đều bị mảnh sương đọng lại ướt thẫm.
Sở Tiêu vừa vào đến cửa lớp, liền bị một bàn tay to lớn nắm cổ áo giật ngược lại. Sở Tiêu vừa bất ngờ vừa hoảng sợ, cơ thể nhỏ nhắn cứ thế bị đôi bàn tay lực lưỡng đó kéo đi.
"Bạc Sở Tiêu, mày làm cho bọn tao lo chết." Nhất Hoàng gằn giọng nói, âm thanh đáng sợ mang đầy vẻ trách móc.
Sở Tiêu dùng lực hất cánh tay Nhất Hoàng ra khỏi người, cậu cau mày nói: "Vừa sáng mà lôi kéo cái gì thế?"
Nhất Hoàng và Lục Bằng đứng sừng sững ở góc cầu thang như hai cây cột không sợ trời không sợ đất. Đôi mắt lạnh lẽo lóe lên tia lửa đang cháy hừng hực trong mắt Nhất Hoàng. Khóe miệng mím môi thật chặt như đang cố kiềm nén ngôn từ.
Lục Bằng sợ Nhất Hoàng không kiềm nổi mà quát tháo Sở Tiêu, cậu ta liền giải vây trước:
"Tiêu Tiêu. Cả ngày hôm qua mày ở đâu thế? Bọn tao gọi điện cũng không nghe máy, đến nhà cũng chẳng gặp ai."
"Hôm qua tao bận." Sở Tiêu chập chững đáp.
"Bận? Bận đến mức không thể nhắn tin một câu báo bình an cho bọn tao à?" Nhất Hoàng tức giận quát lớn: "Tao đã nói là về tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-hoa-danh-danh/3597961/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.