Cậu Phúc tỉnh lại lúc nửa đêm. Trăng trên cao, đèn dưới đầu, mây đen bên cạnh, tiếng văng vẳng thút thít phía xa.
“Sao mày lại ở đây mà khóc? Sao không về phòng ngủ? Mày ở đây khóc tao cũng chẳng giúp được gì!”
Con nô chẳng buồn nói mà tiếp tục cúi gằm mặt xuống hai chân vang lên những tiếng sướt mướt kéo dài.
“Hay chi bằng mày đến trước cửa nhà ông bà mà khóc? Không biết chừng ông bà xót con, lại không nghe nổi mà đồng ý thì sao?”
Nó lắc đầu không nhìn về cậu:
“Ông bà không đồng ý đâu!”
Cậu Phúc vẫn cố tiếp:
“Lúc đấy không chừng là do người ngoài nên ông bà mới không chấp thuận. Mày bây giờ một mình tới đó không có ai biết đâu chừng lại dễ nói chuyện hơn?”
Ánh trăng mờ bị mây đen che bớt soi sáng lên gương mặt đầm đìa nước mắt cùng hai bọng mắt sưng tới nỗi chỉ chờ chực khóc thêm chút nữa e rằng nó có thể không cần nhìn thấy mặt trời về sau.
Nó lại lắc đầu:
“Ngày hôm trước tiểu thư bị gả đi con vô tình nghe thấy ông bà bàn nhau sẽ đem hồn của cô nương nhà ta bán nốt một phần cho quỷ. Lúc đó ta chỉ là hồ đồ mà nghĩ là do bản thân nghe nhầm…nhưng nửa đêm…khi nãy…”
Nó nấc lên vài tiếng không còn nói được rõ ràng thêm.
Không gian bên ngoài bình thường vẫn còn vương lại chút trăng sáng, ấy vậy mà bây giờ đây lại chỉ là nương tựa toàn phần vào ánh đèn dầu mập mờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-hai-dong-ho/2815076/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.