Cậu Phúc tỉnh lại khi toàn thân đã được băng bó nhưng vẫn đầy đau nhức. Lê lết người xuống giường, bên ngoài đã không còn những tiếng gió gào thét thất thanh như đêm qua. Mặt trời đã lên tới tận đỉnh đầu, ánh nắng mơn man chạm nhẹ vào từng lớp da thịt dịu dàng như thể an ủi ngày hôm qua chưa từng xảy ra những chuyện khủng khiếp tới như thế.
“Cậu tỉnh rồi? Sao không ở yên trên giường mà còn đi lại bên ngoài làm gì? Cậu thấy người thế nào rồi?”
Mợ Thi từ bên trong một góc gian phòng bị tia nắng đầu chạm tới khoé mắt mà giật mình tỉnh lại. Hai người bên cạnh cũng vì tiếng động mà không nương vào fnhau thiếp đi nữa.
Cậu Phúc có chút ngơ ngác gãi đầu cười trừ:
“Sao mọi người lại ngủ dưới đất? Ai mà biết tôi để ba người ngủ dười đó còn tôi nằm trên gường thì mất mặt lắm.”
“Khong sao đâu! Tối qua cậu vừa vào trong nhà đã ngất luôn rồi. May cho cậu là ở bên cạnh tôi chứ…”
Một thoáng ý niệm đêm qua lại hiện về, cậu Phúc lẫn mợ Thi đỏ bừng mặt chẳng dám lên tiếng nữa.
Hương Mận cùng con nô bước ra bên ngoài, dáng vẻ như vẫn còn lo lắng sợ hãi chuyện đêm qua mà hơi đứng ngẩn người ngay trước cánh cửa nối liền với gian sảnh chính lưỡng lự.
Con nô sợ hãi:
“Cậu mợ có thể dẫn con về không? Hôm qua con sợ quá mới ngủ quên. Bây giờ về muộn như này, ông bà mà thấy thì sẽ đánh con chết mất.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-hai-dong-ho/2815074/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.