Ngày một trôi qua lại thêm ngày mốt, mợ Thi lòng như lửa đốt chẳng buồn ăn uống.
Hộp bánh trên bàn vẫn để nguyên vẹn chỗ cũ nhưng hương thoảng không còn đọng mà để lại nhiều phần mùi vị khác lạ.
-Nó đi đâu rồi không biết?
Ấy là mợ đang nhắc tới con nô đêm ngày mang bánh tới cho tiểu thư Ninh Vân. Một lời đã hứa sẽ quay trở lại, vậy mà càng chờ càng không thấy tung tích.
Mợ Thi kêu lại con nô khác đứng ở bên ngoài cửa:
"Mày có thấy con Lan quay lại đây không?"
"Bẩm mợ! Con không có thấy!"
Ngày nào cũng hỏi, ngày nào cũng thêm chút phiền, mợ Thi mở cánh cửa lớn bước ra bên ngoài, con nô vừa thấy đã chạy vội chắn trước mặt:
"Bẩm mợ! Ông đã dặn dò phải chăm sóc mợ thật cẩn thận, sức khoẻ của mợ còn yếu, không nên đi ra ngoài. Mợ có gì cần cứ bảo con."
Đúng là giam lỏng thì cứ nói. Đằng này lại còn tự biện minh sức khoẻ yếu? Với cái sức này của mợ Thi phải một mình thu sen ròng tới mấy ngày mới có thể yếu được.
Mợ phẩy phẩy tay:
"Tao không ra ngoài. Tao đến gặp ông bà!"
Ngồi chờ đợi mãi chỉ thêm phiền lòng. Chẳng buồn dứt khoát tìm hiểu chuyện xảy ra.
Mợ Thi mang theo con nô, lượn lờ vài vòng quanh gian của cậu Cả dọn dẹp chờ đợi cuối cùng cũng có thể đảo qua bên y phòng cậu Phúc nhờ cậy.
Vừa thấy mợ Thi, cậu Phúc trực tiếp ngạc nhiên buông cây bút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-hai-dong-ho/2815035/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.