Ninh Vân vừa vào đến cửa, bức hoạ treo trên cánh cửa đã ngay ngắn rơi dưới chân. Trên khoé miệng nhếch lên khẽ cong một đoạn:
“Nghe thấy tiếng chủ đã vội rời đi như vậy sao? Sợ bọn tao tiếp đãi không chu đáo?”
Con Đào nhặt lên bức tranh, treo lại cánh cửa, cố ý nhìn ra bên ngoài thật lâu. Đợi tới khi cậu Phúc tiễn mợ Thi đi khuất tầm mắt mới chạy đến chỗ tiểu thư:
“Hai người đó đang tính điều tra con nô kia…Tiểu thư có tính làm gì hay không?”
“Sao phải vội? Có điều tra thì thế nào? Tìm được người chắc? Chuyện xảy ra không biết bao nhiêu lần rồi, cái giếng đó cũng đâu phải lần đầu chứa người chết. Mày sợ gì?”
Con Đào lấy ra túi gấm đỏ trong túi áo, đặt lại trên bàn.
Nó đi theo vị tiểu thư này cũng không phải lần đầu thấy những chuyện như vậy, cũng không phải lần đầu có người mò tới hỏi về kẻ không tung tích. Nhưng lần này, khi nhìn vào ánh mắt mợ Thi lại có chút gì lo lắng không thể thành lời:
“Con mang tóc với móng tay của nó cất cả vào đây rồi. Khi nào cần dùng tới, tiểu thư cứ việc nói với con một câu.”
Ninh Vân nhìn lại bức tranh treo trên tường, hai mắt sáng rực không để ý tới câu nói của con Đào mà cất lên lời cảm thán:
“Nhiều như vậy rồi sao?”
“Tiểu thư vẫn còn trong đó chứ?”
Mợ Thi đã đứng ngay trước cửa từ khi nào không biết, lớn giọng gọi vọng vào trong.
Ninh Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-hai-dong-ho/2815033/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.