Đến giờ phút này, Lạc Thần thật sự biết mình đang sống trong vọng tưởng. Hoá ra sau suốt thời gian sống chung với cô, cưỡng đoạt cô, anh vẫn không có cảm tình gì hơn là loại cảm xúc căm ghét đó. Lạc Thần uống một hớp trà trên tay, cô biết mình dơ bẩn... Càng biết mình không xứng đáng.
Mỗi lúc nhìn lên thấy chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của Quan Thục, cô lại cảm thấy một loại đau đớn không tên đang găm sâu vào lòng mình. Từ giờ, cô phải học cách làm quen với chuyện này. Đông Dương không còn có thể thuộc về cô nữa. Mà cô sớm đã vô vọng rồi.
Nếu không có Quan Thục ngồi đó, chắc sẽ là Băng Tâm... Rồi đến Tố Như... Lạc Thần, cô đã tự đánh giá cao bản thân quá rồi. Đối với anh, giá trị của cô chắc chỉ bằng một tấm giẻ rách.
Cô còn phải tham dự thêm một cái đám cưới linh đình nữa. Ngồi được một lúc, thấy tiết mục quan trọng nhất là hai bên gặp mặt và tổ chức lễ cưới thế nào cũng đã nói qua hết cả rồi. Lạc Thần đã ngồi đó, nghe thấy hết, giả vờ như một cô gái ngoan, tưởng tượng ra khung cảnh lễ cưới tuyệt vời như thế nào đến mụ mị.
"Mẹ, con đi vệ sinh một lát nhé!" - Cô nói khẽ vào tai mẹ, lấy cớ rời khỏi.
Nhưng vừa bước ra khỏi cửa thì có tiếng gọi giật cô lại.
"Khoan đã...".
Có một người vội vã chạy ra từ căn phòng cô vừa rời khỏi. Mà cô không có quen anh ta. Lẽ nào là... bên họ hàng của Quan Thục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-giau-kin/1098983/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.