Lúc cô tỉnh dậy thì bên cạnh đã không còn ai. Ngạc nhiên gì nữa chứ, lúc nào mà chẳng như vậy? Lạc Thần cảm thấy toàn thân mình ê ẩm. Cô thấy ở cuối giường có để một cái điện thoại kèm một tờ giấy, liền cầm lên xem.
"Đừng để tôi không gọi được nữa".
Cô cầm lấy cái điện thoại, ngắm nghía, là loại điện thoại cảm ứng đời mới nhất. Cô quen xài cái điện thoại nắp bật kia của cô rồi. Mở lên, cô còn thấy có mật khẩu.
Bắt cô phải đoán mật khẩu nữa sao? Cô lật qua lật lại tờ giấy, đều không thấy có ghi gì thêm.
Lạc Thần cố nhập sinh nhật của mình. Cái điện thoại rung lên từ chối. Cô mím môi. Nghĩ sao mà Đông Dương lại nhớ sinh nhật của cô chứ? Trên đời này, ngoài bản thân ra, anh còn nhớ tới ai được?
Trong danh bạ cô hiện tại chỉ có số của Đông Dương, vẫn may, số điện thoại duy nhất mà cô nhớ được là số của Hoán Lôi. Một mình Hoán Lôi thôi là đủ rồi.
Mấy tuần qua cô biệt tích, chắc cậu ta đã lo lắng cho cô lắm. Cậu ta lúc nào chẳng vậy.
"Hoán Lôi!".
Cậu ta lập tức nhận ra giọng nói của cô.
"Lạc Thần!" - Cậu ta gần như reo lên - "Cậu đã ở đâu mấy ngày nay vậy? Tớ không liên lạc được cậu. Tớ lo lắng cho cậu lắm có biết không?".
"Tớ... xin lỗi...".
"Chắc là cậu chưa nghe nói gì, phim ngắn của cậu ra mắt rồi đó, nhận được rất nhiều phản hồi tốt!" - Giọng Hoán Lôi phấn khởi theo - "Mọi người đều đang bàn tán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-giau-kin/1098982/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.