Lạc Thần vừa cúi đầu thì đã thấy tấm lưng của mình ướt sũng nước. Trời tuôn mưa như thác đổ. Cô đứng co người. Chẳng biết đây là lần thứ bao nhiêu rồi Đông Dương cho cô đứng đợi dưới mưa nữa. Anh thật sự nghĩ đây là một hình thức trừng phạt sao? 
Lạc Thần kìm nén suy nghĩ nguyền rủa anh. Đông Dương đã nói anh sắp về, cô tin tưởng như vậy. 
Cô chờ mỗi lúc một lâu, mà không biết đã trôi qua bao nhiêu thời gian rồi nữa. Lạc Thần không có mang đồng hồ. Thứ duy nhất cô có thể coi được giờ là điện thoại mà nó đã vỡ tan rồi, màn hình thì chi chít vết nứt, máy bị ngấm nước nên nguồn cũng đã sập. 
Lạc Thần không biết lấy đâu ra niềm tin mà vẫn nghĩ rằng do bản thân chờ chưa đủ lâu. Ít nhất thì cơn mưa rét buốt bên ngoài vẫn chưa hề dứt. Một cơn mưa có thể kéo dài được bao lâu chứ? Tầm một tiếng. Vậy nhưng đến giờ cơn mưa kia vẫn chưa dứt. Chắc là do cơ thể ướt sũng, toàn thân rét buốt khiến cô cảm thấy thời gian trôi qua chậm quá chăng? 
Lạc Thần chẳng biết bản thân đã làm gì cho qua quãng thời gian đó. Đầu óc cô lúc thì vẩn vơ những chuyện vô nghĩa, lúc thì mông lung, lúc thì trống rỗng. 
Đến lúc cơn mưa dần vơi đi thì bên ngoài trời đã bắt đầu hửng sáng. 
Lẽ ra cô không nên hi vọng nhiều. Bao nhiêu năm qua cô đã hiểu rõ Đông Dương đến thế. Bây giờ anh có thể khác gì được chứ? Cô uể oải lê chân đứng dậy, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-giau-kin/1098980/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.