Trước mặt Lạc Thần là một nồi lẩu thơm phức đang phà hơi ra không khí. Từng luồng khói trắng mong manh mơ hồ tủa ra tứ phía, làm người ta cảm thấy ấm lòng. Lạc Thần không biết, ông trời cử Hoán Lôi xuống đây là đang bù đắp cho cô sao? Bù đắp cho chuỗi ngày tăm tối sống cạnh Đông Dương không? 
Hoán Lôi đúng là thiên thần mà! 
Nhưng nhìn cái bộ dạng hì hục ăn lẩu của anh ta, mấy ai nghĩ anh là nam vương học đường chứ? 
"Thích ăn lẩu đến thế à?". 
Lần trước cũng dắt cô đi ăn lẩu. 
Hoán Lôi không trả lời, vẫn đang sì sụp. Trán lấm tấm đầy mồ hôi. Cậu ta không ngừng ăn chỉ khẽ gật đầu. 
Lạc Thần đến cạn lời. Cô ăn no rồi, ngồi yên coi lại mấy tấm hình của Hoán Lôi. Không ngờ chỉ việc đi chơi thôi mà công việc đã an toàn kết thúc rồi. 
Trong lúc cô nhàn hạ lướt qua hết số hình, Hoán Lôi cũng đã ăn xong. Cậu ta rốt cục đã chịu mở miệng nói. 
"Hôm nay cậu thực sự làm tớ bất ngờ đấy. Không ngờ cậu lại có thiên phú diễn xuất như vậy!". 
"Tớ có làm gì đâu? Chẳng hiểu sao lại được chọn nữa". 
Lạc Thần đến bó tay, cô thật sự không biết được mình đã làm gì trên đó. 
Hoán Lôi nhướn mày, làm như chưa nghe thấy gì. 
"Dẫu sao, dưới góc độ của một nhiếp ảnh gia, tớ phải thừa nhận, biểu cảm của cậu rất đa dạng, nhưng cậu cũng là người rất giỏi che giấu cảm xúc của bản thân. Chính những điều này đã khiến cậu có những thiên bẩm nghệ thuật 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-giau-kin/1098963/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.